Edit: Tiểu Điềm Điềm
Lưu Phẩm Phong chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, môi run rẩy kịch liệt.
Nhất thời Mạc Cổn Cổn vô cùng đồng tình với cậu ta.
Mạc Cổn Cổn: “Cô ấy nói xin lỗi cậu.”
Sắc mặt Lưu Phẩm Phong trắng bệch, qua nửa ngày mới phản ứng: “Xin, xin lỗi?”
Mạc Cổn Cổn gật đầu: “Cô ấy, sẽ không làm chuyện đả thương người kỳ quái nữa.”
Tiểu Ôn gật đầu: “Đúng vậy, Trương Lan ở bên cạnh giám sát rồi.”
Đối mặt với Lưu Phẩm Phong vẫn không thể nào tin được sự thật, Mạc Cổn Cổn nói chắc như định đóng cột: “Bạn của tôi đang giám sát.”
Bởi vì Lưu Phẩm Phong không thấy oan quỷ, nỗi sợ trong lòng tiêu tan một chút. Nhưng bị một đám lệ quỷ vây quanh, cậu ta vẫn nơm nớp lo sợ.
Lưu Phẩm Phong hận không thể dán lên người Mạc Cổn Cổn.
Lúc này, đừng nói nam nhân cao một mét tám, cho dù có là gấu cao hai mét, đều có thể bị dọa xỉu.
Cũng coi như đã có chuẩn bị tâm lý đầy đủ, làm tốt kiến thiết tâm lý. Tuy rằng Lưu Phẩm Phong còn sợ, nhưng vẫn miễn cưỡng kiên trì được, cậu ta nhìn về phía Mạc Cổn Cổn với ánh mắt cực kỳ phức tạp và sùng bái.
Cậu ta nghĩ không ra, mỗi ngày sống trong loại hoàn cảnh đáng sợ này, làm sao bạn học Mạc sống được.
Lục Nhân Diệu và Đàm Tình hai mặt nhìn nhau.
Không dấu vết nhìn kỹ chung quanh, Lục Nhân Diệu nhíu mày trầm tư, không chú ý không nhận ra, lúc này đúng là anh có cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo lượn lờ chung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-uoc-cua-con-con-co-mat-am-duong/1852497/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.