Edit: Tiểu Điềm Điềm
“Là cái gì nha?” Hai mắt tròn vo, Mạc Cổn Cổn nhìn chằm chằm.
Thừa Phong chưa kịp mở miệng, Lục Kiêu Kỳ đã nói: “Đồ chơi.”
Màn hình lại chuyển sang cảnh trong khoang thuyền, bọn cướp đã tiến vào phi thuyền.
Mạc Cổn Cổn bưng khuôn mặt nhỏ nhắn: “Thiệt là xấu nha!”
Phàm Tử: “Đúng, đặc biệt xấu!”
Mạc Cổn Cổn mấp máy môi, nhưng rồi cũng không nói thẳng suy nghĩ trong lòng nhóc. Kỳ thực nhóc cảm thấy Phàm Tử lớn lên giống y như bọn cướp này vậy.
Phi thuyền bị ép sát, con ngươi Lục Kiêu Kỳ lóe lên: “Phòng khách giải quyết.”
“Dạ!” Thuyền viên kêu lớn một tiếng.
Xác sống không sợ súng không sợ chết, bọn họ chỉ sợ dương hỏa và Gấu Trúc Đoàn Nhi. Ba trăm năm nay bọn họ từng gặp còn nhiều cướp hơn như vầy, cuối cùng hầu như không khỏi bị bọn họ đen ăn đen, loại này việc, bọn họ đã không thể quen thuộc hơn được nữa rồi.
Phàm là kẻ nào dám tiến vào địa bàn của bọn họ, cũng sẽ bị chính mình hù chết thôi.
Đám người này chém đứt cửa khoang thuyền với khí thế hung hăng, sau đó nối đuôi nhau mà vào.
Đầu lĩnh bọn cướp đội một cái nón trùm đầu (nón như nón trên áo khoác ấy) đằng đằng sát khí: “Tịch thu cho tao! Lấy hết đồ trên thuyền ra cho tao!” Nói rồi, gã hung hăng đá văng một cánh cửa, mới vừa bước vào suýt nữa đã té xuống đất, bên trong cửa hoàng tộc Hồng Côn tinh tế bò lúc nhúc.
Hải tặc tinh tế sợ nhất chính là bọn trùng tộc chết tiệt này, hễ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-uoc-cua-con-con-co-mat-am-duong/1852475/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.