Edit: Tiểu Điềm Điềm
Thượng tướng ngập trong giấm biểu thị rất ủy khuất, nhưng mà anh không nói, anh chỉ dùng một đôi mắt cá chết hung ác sống chết nhìn chằm chằm vào Thừa Phong.
Thừa Phong nơm nớp lo sợ, muốn quỳ xuống tới nơi.
Người lần trước bị Tướng quân nhìn với ánh mắt này, chắc là mộ phần đã mọc cỏ rồi.
Thừa Phong: “Tướng quân?” Có chuyện thì nói, cứ nhìn chằm chằm vậy hoài ghê lắm á.
Mạc Cổn Cổn hoang mang, cắn tiểu móng vuốt không dám lên tiếng.
Độ cong nơi khóe miệng Lục Kiêu Kỳ biến mắt, “Thừa Phong, thăm dò thế nào?”
Thừa Phong: “!!!”
Tui phắc! Mới nãy trò chuyện quá ăn ý, thoáng cái đã quên mất…
Quên! Mất!!
Mắt thấy cặp mắt của Tướng quân hiện lên ánh lửa, thái độ của Thừa Phong lập tức trở nên đoan chính: “Tướng quân, để tôi đi thăm dò ngay! Xin chờ một chút!”
Nói rồi, nó đặt nhóc con ở trên vai xuống dưới đất, đẩy sang một bên.
Mạc Cổn Cổn bị đẩy lăn vòng vòng.
Lăn lăn, Gấu Trúc Đoàn Nhi vô ý thức cuộn lại thành một cục lăn lông lốc đến bên chân Đại Quái Vật.
Bên chân có thêm một Cục Bông, không khác gì một con rùa đen nhỏ đang cố sức bò lên bờ. Gấu trúc buông lỏng tứ chi nằm nhoài trên lưng giày.
Lục Kiêu Kỳ: “… …”
Mạc Cổn Cổn xoay người, cái bụng hướng lên trên, “Ư ư.”
“… …” Lục Kiêu Kỳ bình tĩnh nhìn nhóc, cho dù có nghẹn khuất nhiều hơn nữa cũng đều biến mất.
Mạc Cổn Cổn cọ cọ lưng giày, híp mắt nhớ lại cuộc nói chuyện vui vẻ ban
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-uoc-cua-con-con-co-mat-am-duong/1852465/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.