Edit: Tiểu Điềm Điềm
Âm thanh quen thuộc đã lâu vang lên, đột nhiên con ngươi Lục Kiêu Kỳ co lại.
Lục Kiêu Kỳ bình tĩnh nhìn người máy.
Con mắt điện tử màu đỏ sậm của người máy nhấp nháy, “Tướng quân… Ha ha… Anh thật là… Chật vật.”
Rõ ràng là tiếng rè rè, tín hiệu vô cùng không tốt, nhưng âm thanh kia vẫn còn bản lĩnh cười nhạo.
Vẻ mặt của Lục Kiêu Kỳ dần lộ ra một tia như trút được gánh nặng, “Cậu còn sống.”
“Tôi cũng không… Ngờ đến.” Âm thanh kia nhiều vài phần buồn bã: “Tôi còn… Cho rằng… Khẳng định là về hưu rồi…”
Lục Kiêu Kỳ đang nâng gấu trúc, đứng trong một biển lửa bạc, nói chuyện với một người máy.
Hình ảnh này rất quỷ dị, ít nhất Cổn Cổn đang khóc ngất liền nhịn không được trừng lớn hai mắt, cặp mắt đen láy tràn đầy khẩn trương và hiếu kỳ.
Lục Kiêu Kỳ hít sâu một hơi: “Để cậu thất vọng rồi, cậu còn phải làm việc rất nhiều năm nữa.”
Vang lên tiếng cười.
“Ư ư.” Mạc Cổn Cổn nghe bọn họ nói chuyện rất thân thiết, chẳng biết tại sao trong lòng lại thấy hơi hơi mất mát.
Đại Quái Vật quen biết vật này, bọn họ rất vui vẻ.
Vốn cho rằng sau này cả hai sẽ sống nương tựa lẫn nhau, có thể trở thành người bạn quan trọng nhất của đối phương. Không hiểu sao trong lòng Mạc Cổn Cổn có chút xót xa.
Lục Kiêu Kỳ vẫn chú ý tới tình huống của nhóc con, thấy cảnh này anh lo lắng chịu không nổi.
Cúi đầu, khẽ vuốt cái lưng lông xù xù của nhóc nhỏ: “Đừng sợ, Thừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-uoc-cua-con-con-co-mat-am-duong/1852463/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.