Mạc Cổn Cổn nhìn nhìn bên trái, nhìn nhìn bên phải, yếu ớt ngẩng đầu lên. Nếu nhóc nói là tổ tiên, Đại Quái Vật có tin không?
Tiểu Gấu Trúc Đoàn Nhi “ư ư” hai tiếng không hề có ý nghĩa.
Lục Kiêu Kỳ sờ đầu nhóc con, đường nhìn đảo qua dây chuyền làm bằng đá đen lấp lánh trên cổ nhóc, con ngươi chợt rụt lại. Anh nhớ rõ ràng, lúc anh kiểm tra xem nhóc có bị thương hay không, cái dây chuyền này vẫn chưa tồn tại. Như vậy, nó chỉ mới xuất hiện cách đây không lâu.
Có phải thứ đang nói chuyện với nhóc là những tồn tại hư vô mờ mịt mà lại chân thực kia không?
Khóe mắt liếc qua tấm thủy tinh, con ngươi Lục Kiêu Kỳ tối sầm.
Trong vòng 1 phút ngắn ngủi đó, rốt cuộc nhóc nhỏ kia đã đi đâu? Có khi nào gặp phải nguy hiểm gì hay không?
Nghĩ như vậy, Lục Kiêu Kỳ mặt không biểu tình, nhưng toàn thân đã căng thẳng, cái đuôi chuẩn bị bạo khởi bất kỳ lúc nào. Anh bình tĩnh ngưng mắt nhìn vào hai mắt nhóc con, cũng thật trùng hợp, đúng lúc Võ Đại bay qua trước mắt nhóc, có một đốm sáng xanh nho nhỏ phản xạ lại.
Thoáng cái cơ thể Lục Kiêu Kỳ căng thẳng, anh vội nhặt lấy nhóc con lùi ra sau cỡ 7 – 8m, hai mắt lạnh như bằng nhìn chằm chằm về phía kia.
Mạc Cổn Cổn ngốc lăng nộn kêu: “… Ư?”
Hai đốm sáng nhỏ Võ Đại và Võ Nhị cũng kinh ngạc đến ngây người, hai tiểu tổ tiên liếc nhau, cảm nhận được uy áp ở trên người người nọ một cách rõ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-uoc-cua-con-con-co-mat-am-duong/1852450/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.