So sánh với Đại Quái Vật, tâm tình Mạc Cổn Cổn vẫn không tốt lên được, ỉu xìu xìu ngồi phịch trên đệm nhỏ, tay cầm búp măng, giấu bụng nhỏ xấu xí của mình xuống dưới, không để cho người khác nhìn thấy. Bụng bắt đầu kêu ọt ọt.
Tiểu Cổn Cổn cật hóa đói rồi, nhóc nhìn nhìn măng mình đang cầm trong móng, cả cục bông đều rơi vào trạng thái xoắn xuýt.
Khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, bộ dáng khổ đại cừu thâm.
Lục Kiêu Kỳ ghé mắt, nhịn không được cảm thấy vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, từ lúc phát hiện cái bụng thiếu mất một mảng lông, nhóc kia liền buồn bực.
Cứ nằm ở trong đó không chịu nhúc nhích.
Không biết tại sao, Lục Kiêu Kỳ nhớ tới con thú biến dị từng ở trong binh đoàn chuyên thi hành nhiệm vụ, bởi vì lông quá dài nên đã bị người huấn luyện của nó cắt đi. Con thú biến dị kia liền cuộn tròn ở trong ổ nhỏ không chịu nhúc nhích, sống không thể yêu tròn một tháng chờ lông dài trở lại mới khôi phục tinh thần.
Có lẽ nhóc nhỏ này cũng giống vậy rồi.
Lục Kiêu Kỳ khẽ vuốt lưng nhóc con, xúc cảm trơn mượt mềm mại từ bụng ngón tay truyền đến nội tâm, thậm chí người đàn ông cứng rắn còn có ảo giác mình cũng trở nên mềm mại theo, nhìn chằm chằm vào màn hình không ngừng chớp tắt trong lòng bàn tay, Thượng tướng một bên vuốt lông nhóc con an ủi, một bên tự suy ngẫm.
Không biết anh đang suy nghĩ gì, Mạc Cổn Cổn lại cảm thấy có hơi nóng không ngừng truyền đến từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-uoc-cua-con-con-co-mat-am-duong/150335/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.