Mạc Cổn Cổn được cưng mà sợ, thân thể lùi về phía sau, cặp mắt đen láy lộ ra vẻ không hiểu.
Nghe không hiểu đại quái vật nói cái gì, nhưng mà ngữ khí rất hòa ái.
Có đại quái vật làm chỗ dựa, Gấu Trúc Đoàn Nhi càng kiên định với hùng tâm tráng chí ôm chặt đại quái vật hơn.
Trộm nhìn đại quái vật, Mạc Cổn Cổn quyết đoán chọn một sợi tóc bạc.
Đẹp hơn cỏ khô trong ổ nhỏ của nhóc nhiều, nếu như có thể nằm lăn trên đống lông bạc suông mượt này, nhất định sẽ đặc biệt thoải mái đó.
Lục Kiêu Kỳ hoàn toàn không biết nhóc kia đang muốn trở thành vật trang sức trên đầu mình, tóc cũng bị mơ ước làm thành ổ của nhóc ta luôn. Vẻ mặt anh nhìn như không đổi, nhưng trong lòng đã nhấc lên kinh đào hãi lãng, dậy sóng trong lòng. Làm người lãnh đạo của quân bộ, tự nhiên anh hiểu được rất nhiều thứ, chẳng hạn như môi ngữ.
Nhìn xuyên qua con ngươi đen láy be bé, cũng không tính là quá rõ ràng, nhưng anh lại có thể bắt theo từng chữ từng đoạn, vừa nhìn vừa đoán cũng hiểu được ý của Lý Minh Huân.
Họ Triệu.
Nội bộ quân bộ nhìn như hài hoà, nhưng đã chia phái từ lâu.
Tướng quân họ Triệu trong quân bộ không ít, đặc biệt là quân đoàn số 5, gần như đã sắp trở thành tư binh của gia tộc Triệu thị luôn rồi.
Lục Kiêu Kỳ trầm mặc hồi lâu, lại cảm giác lòng bàn tay có hơi nhột.
Tròng mắt đảo qua, Lục Kiêu Kỳ: “… …”
Nhóc con ngã chỏng vó, cọ đến cọ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-uoc-cua-con-con-co-mat-am-duong/150329/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.