Ngọc đế móc móc lỗ tai, đem thứ linh tinh cầm trong tay ném vào đầu ta:”Giờ nom tiền đồ của ngươi xem! Mất mặt!”
Tiểu Hồ sững sờ nhìn chúng ta, thấy Ngọc Đế cũng quên hành lẽ, ta đoán trước đứa nhỏ này bị doạ choáng váng, cảm thấy thương hại, phất phất tay, mau mau bảo nó đi ra.
Ngọc Đế một bên bóc đậu phộng bên bàn, một bên lười biếng nói:”Nói đi, có gì muốn nhắn nhủ?”
… Nhắn nhủ? Nhắn nhủ di ngôn sao?
Ta gạt hai hàng nước mắt, khóc lớn nói:”Ta không muốn chết a! Ngài rõ ràng biết nhiệm vụ này vốn không có khả năng hoàn thành mà, còn phái ta đi! Có cha ai nhẫn tâm như vậy không? Nương ta trên trời có linh thiêng…”
“Ta hình như không phải cha ruột ngươi.”
Ta khóc thút thít nói:”Miễn cưỡng xem là vậy a~.”
Hiện tai Hàm Quang có thương tích trong người, đâu chịu được dày vò của lão vương bát này?
Không được! Tướng công tốt đâu sẽ để nương tử mình chịu phạt? Tuy rằng nói nương tử này thực sự anh dũng…
Ngọc Đế lại hỏi một lần, ta vụt một cái rút ra kim đằng điều, rưng rưng cắn răng nói:”Ngài phạt ta đi! Việc này một chút cũng không liên quan đến hắn, hắn cũng đã tận lực, nếu như không phải bị ta liên luỵ, hắn sẽ không bị thương, sớm đã lấy được Phụng Thiên Thư…”
Ngọc Đế trầm ngâm nói:”Nói như vậy, các ngươi không đem Phụng Thiên Thư về được?”
Kiền đa! Ngài đúng là xấu! Không phải ruột rà!
Ngọc Đế bức ta thành thân, đối tượng là Mẫu Đan tiên tử trong vườn Bách Hoa, đổi lại trước kia ta đã sớm vui vẻ hoa tay múa chân vui mừng. Trước tiên không Ngọc Đế chính miệng hứa hôn là một vinh hiển, thì lúc nói về tướng mạo phẩm chất của Mẫu Đan tiên tử, trong cả Thiên Đình cũng là hạng nhất hạng nhì.
Ta còn có gì bất mãn?
Không, ta không bất mãn, ta là sợ hãi.
Bởi vì tin tức truyền ra thành ta chủ động thỉnh cầu Ngọc Đế hứa hôn, lúc đầu Hàm Quang đã phất tay áo trở về Tiên Quân động phủ của hắn, ta chưa kịp tới gặp mặt hắn một lần, đã bị nhốt ngoài đại môn.
Phía trên tạo áp lực, Hàm Quang đóng cửa không gặp.
Ta trái lo phải nghĩ, nghĩ đến, bản thân gầy đi còn một vòng. Tiểu Hồ đối diện với một bàn đầy thức ăn ngon không mà ta một mực không động bỏ vào miệng, lo lắng nói:”Đại vương, ngài tốt xấu nên ăn một miếng chứ…”
“Không thích.”
Ta đờ ra, Tiểu Hồ đến nhìn ta phát ngốc, nghẹn một lát, nhỏ giọng nói:”Đại vương, ngài không muốn thú thê sao?”
“Muốn” Ta gật đầu, không yên lòng nói:”Nhưng ta đã có nương tử, hắn tốt như vậy, ta làm sao có thể đi ngược lại với lời thề, đi thú nữ tử khác đây?”
“Hử? Vậy, cô nương nhà ai há?”
“Không phải cô nương, là một nam nhân kết nghĩa…”
“Hả!”
“Hàm Quang.”
Ta nhẹ giọng đọc ra tên này, ngực một vầng ấm áp, cơn khó chịu tích tụ trong lòng kia tựa hồ rơi rớt không ít. Bang một tiếng, mộc bàn(măm bằng gỗ) trong tay Tiểu Hồ rơi xuống trên mặt đất, bọn ta chủ tới hai người kinh ngạc nhìn nhau.
Bỗng nhiên ý thức được ta mới vừa nói gì đó, mặt ta với mặt của Tiểu Hồ cơ hồ là trong lúc nhất thời cùng lúc đỏ lên.
“…Đồn đãi gì?” Ta nhíu nhíu mày, tăng thêm nghi ngờ.
Tiểu Hồ cũng không chịu hơn được nữa, tựa hồ là nghĩ tới gì đó, sắc mặt nó đỏ càng thêm lợi hãi, nhặt mọc bàn lảo đảo chạy đi ra:”Đại đại đại vương, ta đi ra trước!”
Ngày kết hôn dần đến gần, thật sự là không thể kéo dài thêm nữa, ta cố lấy dũng khí đi tìm Hàm Quang.
Ước chừng là ba trăm năm qua oán hận của ta với Hàm Quang kéo dài rất sâu, vẻ mặt nha hoàn bên kia đối với ta cũng không hoà nhã, gõ vào thiên môn(cửa thiên đình) lớn đã cũ, nhưng làm sao cũng không vào được.
Chống lại mặt trời chói chang ngoài đại môn vừa lắc lư một canh giờ, ta suy nghĩ một chút, cắn răng một cái biến về hình dạng Bạch Hổ còn bé. Tuy rằng ta đường đường Bạch Hổ đại nhân làm vậy dường như có chút… Không biết xấu hổ, nhưng mà cũng không quản nhiều như vậy nữa!
Nha hoàn mở phần khe hở, cau mày nói:”Đại nhân, nô tỳ đã nói, tiên quân không ở đây, thỉnh ngài…”
Ta yếu ớt kêu hai tiếng, nàng ngẩn người, bất thình lình kinh hỉ nhảy dựng lên, một tay ôm lấy ta vào lòng, cười dài nói:”Tiểu Bạch Tiểu Bạch, ngươi đã trở về? Chạy đi nơi hoang dã nào mất? Lâu như vậy cũng không về nhà!”
Tiểu nha hoàn vui không kiềm được, một đường đi nhanh mang ta vào trong phủ, kêu to nói:”Tiên quân! Ngài đến trông xem, là ai đã trở về?”
Âm thanh Hàm Quang trầm xuống, đây là dấu hiệu hắn muốn phát hoả, ta nhắm mắt, liều mạng bám lấy hắn không buông, câu nói hồi lâu nghẹn ở trong lòng lúc này thốt ra:”Hàm Quang, ta thích ngươi!”
Gió từ bên tai thổi qua, lá cây trên đỉnh đầu sàn sạt rung động, sau đó, mọi âm thanh đều yên lại. Nhiệt độ cơ thể hắn cách quần áo hơi mỏng truyền đến, lại giống như nóng đến khiến tim cũng từng hồi từng hồi co rút.
Hàm Quang giật giật, ta lập tức ôm càng chặt thêm, thì thào nói:”Thực sự rất thích ngươi… Ngươi đừng không để ý tới ta, ta cảm thấy… Khó chịu….”
Thân thể Hàm Quang cứng đờ.
“Việc hôn sự này không phải là ta sở cầu, Ngọc Đế ngài ấy cưỡng ép nhét cho ta, ta cũng không muốn. Ngày mai… Không đúng, đợi một lát ta phải đi nói rõ với Ngọc Đế…”
“…”
Nói thành như vậy hắn cũng không phản ứng, ta không khỏi nổi giận nói:”Quyết định theo ở bên cạnh ngươi, ta đây cả mạch coi như là đoạn tử tuyệt tôn, bây giờ ngươi lại phát cáu với ta, chẳng lẽ là nhất định ta sẽ thành thân với nữ tử khác, như vậy không tin ta sao?”
Đầu vai Hàm Quang khe khẽ run run, vẫn là không hé răng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]