Đã gần nửa năm không về nhà, vừa đến nơi, Nguyễn Huỳnh đã nhận được đãi ngộ đỉnh cấp từ bà Lý.
Có điều, loại đãi ngộ này cũng chỉ kéo dài nửa ngày, cô đã bắt đầu bị bà Lý ghét bỏ.
Vì thế, Nguyễn Huỳnh nhìn bà Lý một cách sâu xa: “Mẹ, mẹ cũng giỏi thay đổi quá. Rõ ràng mấy tiếng trước còn nói con ngồi xe vất vả, ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, sao bây giờ lại muốn đuổi con ra ngoài vậy?”
Cô lười biếng ngã trên ghế sô pha, ôm gối ôm không muốn động đậy: “Con không đi.”
Lý Quỳnh Lam liếc qua cô, hơi nhướng mày: “Thật sự không đi à?”
Nguyễn Huỳnh: “Không đi.”
Cô còn chưa làm quen với ghế sô pha trong nhà đâu, không muốn đi đâu cả.
“Được.” Bà Lý cũng không làm khó cô, thản nhiên nói: “Vậy mẹ ra ngoài có người hỏi mẹ, Huỳnh Huỳnh về chưa thì mẹ nói chưa nhé?”
Nguyễn Huỳnh: “...”
Cô tủi thân nhìn bà Lý, kéo dài giọng điệu làm nũng với bà: “Mẹ ơi ~”
Bà Lý nhịn cười, dùng một tay kéo cô dậy: “Lớn to đầu rồi còn nhõng nhẽo.”
Nguyễn Huỳnh cọ vào tay bà: “Con có lớn thế nào thì cũng là con mẹ mà, đều có thể nhõng nhẽo được.”
Bà Lý cong môi cười: “Thật sự mệt đến vậy à?”
“Cũng không mệt lắm.” Nguyễn Huỳnh nhìn cơn gió kỳ lạ nổi lên ngoài cửa sổ, ăn ngay nói thật: “Chẳng qua là cảm thấy bên ngoài lạnh lẽo, không muốn ra ngoài.”
Bà Lý suy nghĩ một chút, cũng phải.
“Vậy con ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-trom/2860210/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.