Bóng đêm nồng đậm, gió thổi qua không để lại dấu vết, tất cả trở nên tĩnh lặng.
Lục Ngộ An đặt cái ly xuống, ôm Nguyễn Huỳnh vào lòng.
Ngửi mùi hương nhẹ nhàng dễ chịu sạch sẽ trên người Lục Ngộ An, mi mắt Nguyễn Huỳnh hơi động đậy, cô tìm một vị trí thoải mái trong ngực anh rồi nặng nề ngủ thiếp đi.
Cô thật sự mệt rồi.
Lục Ngộ An rũ mắt nhìn cô chăm chú hồi lâu, cánh tay siết chặt, cùng cô dựa vào nhau mà ngủ.
-
Hôm sau khi Nguyễn Huỳnh mơ màng tỉnh dậy thì bên cạnh đã không có ai.
Cô mở nửa mắt, nghiêng người nhìn chằm chằm vào cái gối bên cạnh một lúc mới chậm rãi hoàn hồn.
Đau, cả người đều rất đau.
Nguyễn Huỳnh nằm trong chăn trì hoãn một chút, trong đầu không tự chủ được mà hiện ra tất cả mọi việc tối hôm qua. Cô thẳng thắn lại to gan đến mức nào, cuối cùng lại bị Lục Ngộ An giày vò, không nói ra được câu nào đầy đủ.
Nghĩ vậy, Nguyễn Huỳnh chui vào trong chăn giống như đà điểu.
Hôm nay cô còn có thể giả vờ như mất trí nhớ sau khi say rượu không?
Bỗng dưng cô nghe thấy tiếng bước chân.
Nguyễn Huỳnh còn chưa kịp trốn thì cửa phòng đã bị người ta đẩy ra từ bên ngoài, Lục Ngộ An đã thay sang bộ quần áo ở nhà thoải mái, tóc cũng cực kỳ mềm mại, anh đang đứng thẳng người ở cửa đối mặt với cô.
Mấy giây sau, anh nhấc chân đến gần: “Dậy rồi à?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-trom/2860204/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.