Ngắm mặt trời mọc xong, Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An không đi đến đầu đường ăn sáng nữa.
Hai người đi thẳng về nhà nghỉ ngơi.
Cô có chút buồn ngủ mở mắt không ra.
Sau khi rửa mặt, Nguyễn Huỳnh cuốn lấy chăn mền, lúc Lục Ngộ An nằm lên giường, cô tự giác chui vào ngực anh, trong miệng thì thào: “Ngủ ngon.”
Lục Ngộ An ôm lấy cô, lặng lẽ cười: “Ngủ ngon.”
Buổi sáng chúc ngủ ngon, có lẽ được tính là tình thú đặc biệt giữa bọn họ.
Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An ngủ một giấc này đến buổi chiều.
Khi cô dậy thì Lục Ngộ An đã tỉnh. Nhưng anh không rời khỏi phòng, đang cầm sách ngồi ở đầu giường đọc.
Nguyễn Nhìn mở mắt ra, ánh mắt nhìn anh chằm chằm.
Lúc Lục Ngộ An đọc sách thì không hề chú ý tới là cô đã dậy. Lông mi dài của anh rũ xuống, lông mi hình quạt, để lại cái bóng nhỏ nhỏ dưới mắt. Mắt của anh cũng đẹp nhất mà Nguyễn Huỳnh từng thấy.
Cô vô cùng thích đôi mắt lúc nhiễm tình dục của Lục Ngộ An, sâu mà trầm, trong đó tựa như ẩn chứa biển cả sâu không thấy đáy, biển cả chứa đựng cô trong đó.
Nguyễn Huỳnh nhìn chuyên chú, Lục Ngộ An bỗng nhiên rũ mắt, đối diện với ánh mắt cô.
Yên tĩnh hồi lâu, Lục Ngộ An lên tiếng trước: “Dậy rồi à.”
Nguyễn Huỳnh cọ vào bên cạnh, khẽ ừm một tiếng: “Đói bụng.”
Lục Ngộ An khẽ cười, không bất ngờ chút nào: “Anh đi nấu cơm nhé? Có muốn ăn gì không?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-trom/2860200/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.