Hôm sau tỉnh dậy, mặt trời ngoài cửa sổ đã treo cao trên tầng mây.
Nguyễn Huỳnh nằm trên giường lăn vài vòng, đưa tay sờ lên nhiệt độ ở bên cạnh.
Lục Ngộ An có lẽ đã dậy rất lâu rồi, độ ấm ở phần giường bên cạnh đều không còn nữa.
Hẳn là anh đi làm rồi.
Bỗng dưng, Nguyễn Huỳnh nghĩ đến lợi ích mà tối hôm qua Lục Ngộ An cho mình nếm, khuôn mặt khô đến phát hoảng.
Khuôn mặt cô nóng, thân thể nóng, những nơi bị anh hôn qua càng nóng hơn.
Lợi ích mà anh nói chính là hôn Nguyễn Huỳnh. Chỗ nào cũng hôn, Nguyễn Huỳnh hoàn toàn không hề có sức chống đỡ.
Trong một khoảnh khắc, cô thậm chí còn cảm thấy bản thân mình bồng bềnh trên tầng mây, giống một đám mây mềm mại, phập phồng lên xuống, không tìm được điểm rơi. Cô có chút hưởng thụ, lại có chút khó chịu.
Cô chỉ nhớ rõ, phản ứng cơ thể tới rất nhanh.
Lục Ngộ An thậm chí còn chê cười cô, nói không nghĩ tới cô lại nhanh như vậy.
Nguyễn Huỳnh xấu hổ đạp anh một cái, mắt cá chân bị anh giữ lấy.
Sau đó nữa —
Nguyễn Huỳnh đang nghĩ ngợi thì chuông điện thoại vang lên.
Cô chui ra khỏi chăn, đưa tay quạt gió, lại điều chỉnh máy lạnh thấp xuống hai độ rồi mới bắt máy: “Alo —”
Cuộc gọi do Tư Niệm gọi tới, hỏi cô có rảnh không. Hôm nay khách trong quán hơi nhiều, cô ấy và mấy người Tiểu Mỹ có chút không đỡ nổi, cần Nguyễn Huỳnh đến hỗ trợ.
Nguyễn Huỳnh ừm một tiếng: “Có.”
Cô vén chăn lên rời giường: “Bây giờ tớ đi rửa mặt rồi tới.”
Tư Niệm: “Được, cũng không phải vội.”
Nguyễn Huỳnh: “Biết rồi.”
Rửa mặt xong, Nguyễn Huỳnh đi vào phòng bếp.
Phòng bếp có bữa sáng Lục Ngộ An để lại cho cô, cô đóng gói lại, định đến quán của Tư Niệm rồi ăn.
Lúc ra ngoài, Nguyễn Huỳnh gửi tin nhắn cho Lục Ngộ An, nói cho anh biết là mình đến quán của Tư Niệm hỗ trợ, có lẽ cả ngày hôm nay cũng sẽ ở đó.
Có thể là Lục Ngộ An đang bận, không trả lời tin nhắn cô ngay.
Đến quán, Nguyễn Huỳnh bị số khách hàng trong quán làm kinh ngạc: “Sao đông vậy?”
Cô biết quán cà phê của Tư Niệm làm ăn tốt, nhưng bây giờ nhiều người như vậy, cô cũng có chút không ngờ tới.
Tư Niệm đưa tạp dề cho cô, bất đắc dĩ nói: “Đợi lát nữa nói cho cậu biết, hỗ trợ bưng cà phê đi trước đã.”
Nguyễn Huỳnh: “Được.”
Cả buổi sáng, Nguyễn Huỳnh và Tư Niệm, bao gồm cả nhân viên trong quán đều bận tới bận lui, mãi không thể dừng lại.
Bọn họ thậm chí còn không có thời gian uống nước.
Đến giờ cơm trưa, khách trong quán mới hơi giảm đi.
Hôm qua lượng vận động của Nguyễn Huỳnh quá lớn, cô hơi không nhịn được mà đi đến vị trí trống bên cạnh nghỉ ngơi.
Tư Niệm cũng giống như vậy, cô ấy gục xuống bàn, thở dài nói: “Mệt chết tớ mất. Nếu như mỗi ngày đều như vậy, sớm muộn gì tớ cũng đóng cửa.”
Nguyễn Huỳnh: “... Cậu còn thật sự làm ăn theo hướng ngược lại đấy.”
Người khác ít khách mới đóng cửa, cô ấy thì đông khách lại đóng cửa.
Tư Niệm: “Tớ quán cà phê cũng không phải để kiếm tiền.”
“Không tức.” Nguyễn Huỳnh rất bình tĩnh: “Tớ tức gì chứ, dù sao cậu có mở quán hay không thì cũng là bạn của tớ mà.”
Tư Niệm liếc cô: “Cái này thì đúng.”
“Nói đi.” Nguyễn Huỳnh hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Tư Niệm: “Chuyện này phải bắt đầu nói từ Chu Hạc Thư.”
Nguyễn Huỳnh: “Hửm?”
Tư Niệm nói cho Nguyễn Huỳnh biết, gần đây số lần Chu Hạc Thư đến quán cà phê khá là nhiều, mấy ngày trước có một blogger mấy triệu người theo dõi, khi livestream review quán bọn họ thì Chu Hạc Thư đã tới quán.
Ống kính livestream quay tới Chu Hạc Thư, không bất ngờ chút nào, có người chú ý tới khí chất và tướng mạo của Chu Hạc Thư, nhao nhao hỏi dưới video của blogger đó, Chu Hạc Thư là ai.
Blogger nói là khách trong quán.
Chuyện này thì cũng thôi, quan trọng hơn là, blogger này có bình luận từ một cư dân mạng nhiệt tình. Người đó nói Chu Hạc Thư là khách quen của quán cà phê, chắc là làm việc ở gần đó, một tuần cô ấy có thể nhìn thấy anh ở trong quán ba bốn lần.
Bởi vậy mà không ít người bắt đầu ngo ngoe muốn động.
Nguyễn Huỳnh ngây người: “Cho nên đám người này tới để tình cờ gặp giáo sư Chu à?”
Tư Niệm: “Chắc là năm mươi năm mươi, gần đây có mấy blogger uống cà phê ăn bánh ngọt trong quán chúng ta, đều đưa ra đánh giá không tệ cho nên đông khách tới.”
Nguyễn Huỳnh hiểu ra.
Hiện tại lưu lượng khách tăng nhiều, một phần là tới ngắm trai đẹp cho no mắt, một phần là cà phê và bánh ngọt trong quán ngon, ôm tâm thái tới thử xem.
Đúng lúc hôm nay là chủ nhật, người có thời gian rảnh đương nhiên cũng hơn trước đó rất nhiều.
Nghe xong, Nguyễn Huỳnh cảm thán: “Buổi chiều khách sẽ không còn nhiều như thế nữa chứ?”
Tư Niệm: “... Cực kỳ có khả năng.”
Nguyễn Huỳnh: “Hay là gọi giáo sư Chu tới hỗ trợ?”
Tư Niệm: “Anh ấy tới thì không phải số người xếp hàng ở cửa càng nhiều à?”
Nói đến đây, cô ấy không nhịn được mà phàn nàn: “Cậu nói xem làm sao anh ấy còn có thể xông vào livestream của người khác vậy.”
Cô ấy lẩm bẩm: “Đồ đàn ông trêu ong ghẹo bướm.”
Nguyễn Huỳnh nghe thấy lời nói thầm của cô ấy thì buồn cười: “Giáo sư Chu cũng không biết đối phương đang livestream mà.”
Tư Niệm hừ lạnh.
Nguyễn Huỳnh vỗ bả vai cô ấy, cười nói: “Bớt giận, tớ nhắn tin cho Thanh Thời bảo cậu ấy qua đây hỗ trợ.”
Tư Niệm suy nghĩ một chút: “Được.”
-
Quả nhiên, buổi chiều còn đông khách hơn cả buổi sáng.
Trước kia những người đến quán của Tư Niệm đa số là uống cà phê ăn bánh ngọt, ở trong quán trải qua khoảng thời gian nhàn rỗi của cả buổi chiều.
Hôm nay tới, bởi vì số bàn trong quán có hạn, rất nhiều người xếp hàng mua về, điều này cũng dẫn đến việc bọn họ không làm kịp cà phê và bánh ngọt, các phương diện đều trở nên rất căng, rất bị động.
Lúc Lục Ngộ An tan làm đến quán thì Nguyễn Huỳnh đã mệt đến mức không muốn động đậy lấy một ngón tay.
Cô cố gắng duy trì nụ cười, lên tiếng chào hỏi Lục Ngộ An.
Lục Ngộ An thấy cô như vậy thì rũ mắt: “Mệt rồi à?”
“Cực kỳ luôn.” Nguyễn Huỳnh bưng cà phê: “Bàn cuối cùng, em bưng xong sẽ tìm anh.”
Lục Ngộ An đưa tay nhận lấy: “Bàn nào? Anh bưng cho.”
“...”
Buổi tối đã ít người hơn rất nhiều.
Lục Ngộ An bưng cà phê xong thì kéo Nguyễn Huỳnh đến bên cạnh ngồi xuống, xoa bóp cánh tay đau nhức cho cô: “Sao hôm nay đông người vậy?”
Nguyễn Huỳnh nói cho Lục Ngộ An biết lời Tư Niệm đã nói với cô, biểu cảm bất đắc dĩ: “Anh nói xem đây rốt cuộc là chuyện tốt hay chuyện xấu vậy?”
Lục Ngộ An suy nghĩ một chút, phân tích nói: “Đối với người khác mà nói thì nhất định là chuyện tốt, đối với Tư Niệm thì không chắc.”
Nguyễn Huỳnh cười: “Em cũng cảm thấy như vậy, hôm nay cậu ấy còn nói nếu cứ bận rộn như vậy mãi, cậu ấy sẽ đóng cửa không kinh doanh nữa.”
Lục Ngộ An: “... Rất có ý tưởng.”
Nguyễn Huỳnh cong môi, lông mày nhướng lên: “Em cũng thấy vậy.”
Lục Ngộ An nhéo má cô: “Lực này được chứ?”
Nguyễn Huỳnh cụp mắt, nhìn ngón tay thon dài của anh đặt trên cánh tay mình, xoa bóp cho cô, co khẽ ừm một tiếng: “Được. Vừa vặn.”
Khóe môi cô cong lên dịu dàng: “Tay nghề của bác sĩ Lục càng ngày càng tốt rồi.”
Lục Ngộ An liếc cô một cái: “Tay kia.”
Nguyễn Huỳnh ngoan ngoãn đưa tay cho anh.
Để Lục Ngộ An xoa bóp một lúc, Nguyễn Huỳnh cảm thấy thoải mái hơn.
Tư Niệm không chịu nổi hai người này, chào hỏi với Lục Ngộ An xong thì tiếp tục đi làm việc.
Một lúc sau, Nguyễn Huỳnh nhìn thấy Chu Hạc Thư đứng ở cổng.
Cô chọc vào cánh tay Lục Ngộ An, nhỏ giọng nói: “Giáo sư Chu tới rồi.”
Lục Ngộ An liếc mắt: “Không bất ngờ.”
Nguyễn Huỳnh ừm ừm, nhìn anh: “Có phải anh còn có bí mật gì chưa nói cho em biết không.”
Lục Ngộ An: “Không có.”
Nguyễn Huỳnh nhìn anh.
Lục Ngộ An cong môi: “Anh giúp em hỏi thăm nhé?”
Nguyễn Huỳnh: “Có cố ý quá không?”
“Không đâu.” Lục Ngộ An: “Anh sẽ không nói là em muốn biết đâu.”
Nguyễn Huỳnh cạn lời: “Vậy anh không nói thì chẳng lẽ giáo sư Chu sẽ không đoán được sao?”
Cô cảm thấy, Chu Hạc Thư không thể nào cho rằng Lục Ngộ An tò mò về tiến triển trong quan hệ của hai người họ được, Lục Ngộ An không phải là người nhiều chuyện như vậy, người muốn biết chắc chắn là Nguyễn Huỳnh.
Lục Ngộ An suy nghĩ một chút, cũng phải.
Anh bất đắc dĩ nhìn Nguyễn Huỳnh, còn có chút uất ức: “Vậy thì có muốn biết không?”
Nguyễn Huỳnh nhìn hai người đang nói chuyện ở cách đó không xa, cười theo: “Muốn, nhưng mà ấy, em cảm thấy không bao lâu nữa chúng ta sẽ biết kết quả thôi.”
Cô chỉ: “Cho bọn họ chút không gian nhé?”
Lục Ngộ An: “... Được.”
Gần bận xong thì Chu Hạc Thư cũng tới.
Tư Niệm đề nghị đóng cửa quán sớm một chút, mời mọi người đã bận rộn cả ngày đi ăn lẩu.
Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An không có ý kiến.
Chu Hạc Thư càng không.
Cả đám người vô cùng náo nhiệt đi đến quán lẩu gần đó.
Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An đi ở phía sau, chậm rãi thong dong: “Đợi lát nữa em phải ăn thật nhiều.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]