Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của cô, Cận Tập Ngôn đột nhiên nói: “Vẫn chưa tìm được kẻ đứng sau chuyện này.”
Suy nghĩ của Hướng Vãn Vãn đều là làm thế nào để qua mặt được mẹ, cô không quá để ý đến những gì anh vừa nói: “Em đoán là không tìm được, vì cũng không có bất kỳ manh mối nào.”
“…”
Cận Tập Ngôn ngẩng đầu nhìn kính chiếu hậu: “Tiết tự học buổi tối của em thường kết thúc lúc mấy giờ?”
Hướng Vãn Vãn: “Tiết tự học trường em chỉ có hai tiết thôi, 8 giờ 40 là về nhà rồi.”
“Ừm.” Cận Tập Ngôn khẽ gật đầu: “Đại học A cũng khá gần Trung học A.”
Hướng Vãn Vãn nhìn anh một cái.
Đại học A ngay cạnh Trung học A, chỉ cần là người ở thành phố A, không ai không biết chuyện này, hơn nữa Cận Tập Ngôn trước đây cũng học Trung học A nữa.
Cô cũng rõ vì sao người bình thường ít nói như Cận Tập Ngôn lại nói cái chuyện mà ai ai cũng biết như này.
“Anh trai, anh muốn nói gì?”
“Không có gì.”
“Ồ” Hướng Vãn Vãn tiếp tục ngẩng đầu nhìn vào vết thương trên mặt.
“Anh trai, anh nói xem tý nữa em phải giải thích với mẹ như thế nào đây?”
Cận Tập Ngôn: “Bị ngã.”
Hướng Vãn Vãn bĩu môi: “Ai ngã mà trên mặt lại có một vết móng tay cào bao giờ?”
“…”
Bầu không khí lại rơi vào im lặng
Cận Tập Ngôn: “Tôi gần đây có việc phải lên trường vào buổi tối.”
Hướng Vãn Vãn đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-trom-lan-gio/2827611/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.