Nhìn Lục Giác trong chốc lát, Tống Chiết Ý dời tầm mắt, nhìn về phía trước: “Không có, tôi rất ổn.”
Cô đưa tay mở cửa xe, phát hiện bị khóa, không thể không nói với Lục Giác: “Tôi hơi khát, phiền anh mở khóa xe một chút, tôi đi mua chai nước.”
Trên con đường phía trước, mơ hồ có thể nhìn thấy một siêu thị nhỏ.
Vang lên một tiếng lạch cạch nho nhỏ.
Lục Giác mở khóa.
Tống Chiết Ý mở cửa xuống xe, hít thở bầu không khí đêm xuân hơi lạnh, mới xoay người, nhìn anh qua cửa sổ xe: “Anh uống cái gì?”
“Nước khoáng là được.”
Lục Giác nói.
Anh nhận ra, Tống Chiết Ý ở cùng với anh vẫn có chút bất an, nên cũng không có giành với cô.
Đến siêu thị, sự bức bội nghẹn ở trong lòng Tống Chiết Ý mới nặng nề trút ra.
Siêu thị thực sự rất nhỏ.
Kết cấu cũng không lớn, phóng tầm mắt thấy có một số đồ dùng cần thiết hàng ngày, có thể thấy đây là loại cửa hàng nhỏ chuyên bán cho cư dân gần đó.
Tống Chiết Ý đi tới khu đồ ăn nhanh.
Chim sẻ tuy nhỏ, nhưng ngũ tạng đầy đủ.
Trên kệ hàng có rất nhiều loại nước khoáng, loại nào cũng có, vốn định lấy tùy tiện một chai, bỗng nhiên nhìn thấy một nhãn hiệu đồ uống thể thao.
Nhãn hiệu này ở trong nước rất phổ biến nhưng London thì rất hiếm thấy, giá cả đắt đỏ, là loại mà Lục Giác rất thường uống.
Mỗi lần ở sân bóng rổ nhìn thấy anh, anh uống đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-trom-hoa-hong/3483294/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.