🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
"Ai, cũng không biết Hứa Gia Mộc thế nào, cuối cùng chị cảm thấy những năm gần đây, không giống như trước kia, trước kia ấy, anh ấyrất thích đi chơi, không có chuyện làm liền thu xếp chúng ta đi ra ngoài chơi, bây giờ, gọi anhấy cũng không được, hơn nữa, em không thấy bây giờ anh ta đối với ai cũng lạnh nhạt sao, đúng là anh em với Lục ảnh đế, giống như cậu ta năm đó. . ."
"Nhưng mà Hứa Gia Mộc rất thân với Tiểu Niên Cao, anh ta nhìn Tiểu Niên Cao, giống như đang nhìn con trai ruột của mình, phải nói là rất cưng chiều, trong phòng này hơn phân nửa đồ chơi, đều là anh ấy mua. . . Trước kia chị cũng không cảm thấy Hứa Gia Mộc thích con nít đến thế, vậy mà trong chúng ta, có con rồi, anhấy lại là người thương trẻ con nhất!"
"Ngươi nói anh cũng ba mươi đi, cũng không kết hôn, ta nói ngươi cùng lục ảnh đế khi ca ca anh cùng chị dâu, thì không thể khuyên anh một chút sao, cả Thiên Nhất người độc lai độc vãng, ta nhìn trách đáng thương. . ."
Kiều An Hạ than vãn, liền ném súng trong tay vào một bên: "Tiểu Niên Cao nên uống sữa rồi, chị xuống pha sữa cho nó. "
Kiều An Hảo bị một chuỗi dài than vãn của Kiều An Hạ cũng không lên tiếng, cho đến câu cuối cùng của chị mình, cô mới mở miệng nói:”Em đi, chị ở đây chơi với Tiểu Niên Cao đi."
"Cảm ơn mẹ." Tiểu Niên Cao nghe được câu này, vừa hí hoáy món đồ chơi, vừa khẽ mở miệng.
Kiều An Hảo nhìn Tiểu Niên Cao ấm áp cười cười, vươn tay sờ sờ đầu của cậu, liền đứng lên, rời đi.
Phòng đồ chơi của Tiểu Niên Cao, nằm ở phía đông, vừa vặn kề bên biệt thự của Hứa Gia Mộc ở phía tây.
Cuối hành lang có một cánh cửa sổ, Kiều An Hảo, không nhịn được nhìn một cái, qua hai cửa sổ thủy tinh biệt thự, Kiều An Hảo thấy Hứa Gia Mộc đứng ởtrong biệt thự, dựa vào vách tường, đang lặng lẽ hút thuốc.
Kiều An Hảo nhất thời lại nghĩ đến những lời Kiều An Hạ nói về Hứa Gia Mộc, cô không nhịn được nhìn chằm chằm Hứa Gia Mộc mấy lần, cuối cùng lại không lên tiếng gọi anh, mà là nhẹ nhàng thở dài, liền xoay người đi xuống lầu.
-
Lục Cẩn Niên để hành lý của Kiều An Hảo vào trong phòng ngủ xong xuôi rồi đến phòng đồ chơi.
Vừa đẩy cửa ra, vừa vặn nghe tiếng Kiều An Hạ đang trêu chọc Tiểu Niên Cao: "Tiểu Niên Cao, con ngoan ngoãn trả lời dì một vấn đề, ngày mai dì sẽ mua cho con Ultraman mà con thích nhất!"
Tiểu Niên Cao lập tức buông ra khối gỗ trước mặt, chớp một đôi mắt to đen như mực, nhìn Kiều An Hạ: "Dì hỏi đi."
Kiều An Hạ "Ừ" một tiếng, liền cười híp mắt mở miệng hỏi: "Ba ba tốt, hay mẹ tốt?"
Hỏi xong Kiều An Hạ, lại nhấn mạnh một câu: "Nhớ trả lời cho kỹ, nếu không sẽ không có Ultraman."
Từ lúc Tiểu Niên Cao dứt sữa, đến lúc uống sữa, đến thay tã dường như đều là Lục Cẩn Niên làm, dĩ nhiên Lục Cẩn Niên đauxót Kiều An Hảo, không đành lòng để cô mệt mỏi.
Nhưng mà Tiểu Niên Cao 2 tuổi rưỡi dĩ nhiên không biết suy nghĩ của Lục Cẩn Niên, cậu chỉ biết là, ba ba chiếu cố mình nhiều hơn, cũng vì Ultraman, nên thành thật trả lời một câu: "Ba ba."
Kết quả Tiểu Niên Cao vừa mới dứt lời, Lục Cẩn Niênđứng ở cửa liền ho khan một tiếng.
Tiểu Niên Cao nghe được tiếng Lục Cẩn Niên, còn mang theo vài phần mong đợi nhìn về Lục Cẩn Niên, cho là ba ba sẽ bởi vì mình nói mà tán dương mình, ai ngờ lại thấy Lục Cẩn Niên hung hăng trợn mắt nhìn mình một cái: "Con mới nói ai tốt?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.