Chương trước
Chương sau
“Anh muốn tôi lặp lại bao nhiêu lần, anh mới bằng lòng tin tưởng?” Tống Tương Tư nhìn lại ánh mắt Hứa Gia Mộc, tạm dừng một lát, lại mở miệng nói: “Đúng vậy, ta lấy rớt đứa nhỏ của anh......”
Vẻ mặt Hứa Gia Mộc trong nháy mắt trở nên dữ tợn, anh thô bạo bắt bả vai của cô, dùng sức lay, đầu của cô chạm vào bàn ăn, phát ra tiếng vang thùng thùng.
Đau đớn thẳng tắp truyền vào đáy lòng Tống Tương Tư, nhưng mà trừ bỏ sắc mặt của cô có chút tái nhợt, biểu tình vẫn bình tĩnh không có chút gợn sóng.
Cô bình tĩnh như vậy, thành công đánh vào nội tâm Hứa Gia Mộc, khiến cho cả người anh hoàn toàn mất đi lý trí, anh không hề nghĩ ngợi liền nâng tay lên, bóp ở cổ của cô, phá lệ dùng sức: “Cô đưa đứa nhỏ cho tôi, cô đưa đứa nhỏ cho tôi, tôi muốn bóp chết cô, bóp chết cô!”
Mặt Tống Tương Tư vẫn bình tĩnh như nước nhắm mắt lại, tùy ý anh bóp, không giãy dụa, không phản kháng, cũng không cầu xin.
Hô hấp của cô dần dần yếu đi, lúc cô nghĩ tới bản thân sắp vì hít thở không mà chết, đột nhiên anh vung cổ cô ra, khiến cho cả người cô từ trên bàn hung hăng ngã xuống dưới, ngã thật mạnh xuống một bên ghế sa lon.
Tống Tương Tư bị ngã choáng váng, cả người theo bản năng che bụng của bản thân, ngay sau đó cô chợt nghe thấy bên tai truyền đến âm thanh nhức óc đinh tai.
Cô nghiêng đầu, nhìn thấy Hứa Gia Mộc giống như một người điên, đẩy hết tất cả những gì có trên bàn xuống dưới đất, thậm chí còn xách ghế ăn cơm, hướng về mọi phía đập, toàn bộ phòng ở, thủy tinh chụp đèn mảnh nhỏ rầm lạp văng ra, có chút nện ở trên đầu của anh, cắt qua mặt anh, anh không có chút phản ứng nào.
Những tiếng vang này, vang lên khoảng mấy giờ, mới ngừng lại được, toàn bộ phòng khách một mảnh hỗn độn, cơ hồ không có chỗ để trạm chân, anh lúc này, giống như là hao hết sức lực, thở hổn hển nhìn chằm chằm cô thật lâu thật lâu, sau đó mới lảo đảo mại bước chân, đi tới trước mặt cô, cúi người xuống, một phen bóp ở cằm của cô, nhìn thẳng vào mắt cô, môi nở nụ cười ha ha: “Tống Tương Tư, cô đi, cô thật giỏi......”
“Cô so với trong tưởng tượng của tôi còn nhẫn tâm, đều nói hổ dữ không ăn thịt con, cô lòng dạ độc ác ngay đến cả đứa con của mình cô cũng xuống tay được!”
“Cô dựa vào cái gì lấy xuống đứa con của tôi? Cô có hỏi qua tôi sao?”
“Ha ha......” Hứa Gia Mộc nói xong, liền tự mình nở nụ cười, cười cười, khóe mắt anh liền trở nên có chút ướt át, anh không ngừng gật đầu hướng về phía cô, sau đó đột nhiên mở rộng tầm mắt, nhìn bầu trời có chút phiếm đen ngoài cửa sổ: “8 năm, qua hôm nay, chúng ta liền quen biết 8 năm ......”
8 năm...... Thật là một khoảng thời gian dài đằng đẵng......Anh dài dòng, cả người đột nhiên có chút hoảng hốt.
Vốn anh nghĩ đêm nay cầu hôn với cô, nhưng mà ý tưởng tốt đẹp thuần túy này, bị cô hé ra giấy phá thai, hoàn toàn đánh nát .
Ngay cả đứa nhỏ của anh cô cũng không muốn, cô lại làm sao sẽ yêu thích anh?
Đúng vậy...... Anh tổng nghĩ, anh yêu cô, lại không nghĩ trận giao dịch này của anh và cô, cô có động tâm với anh hay không.
Hứa Gia Mộc lại nhẹ nhàng cười lên tiếng, anh nhìn đáy mắt xinh đẹp của cô, phiếm hồng ẩm ướt, anh giống như suy nghĩ thật lâu, mở miệng nói với cô: “Tống Tương Tư, từ giờ trở đi, cô và tôi, không còn tình nghĩa, không hề liên quan!”
PS: Gia Mộc làm sao đánh Tương Tư ? Không phải là quăng nàng vẻ mặt giấy sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.