Chương trước
Chương sau
Editor: Xiu Xiu
Kiều An Hảo nghe thấy âm thanh của Lâm Thi Ý, liền thấp đầu xuống, khóe môi cong lên một nụ cười lạnh.
Hóa ra, không phải Lâm Thi Ý muốn bình yên vô sự, mà là sóng êm gió lặng trước cơn giông bão.
Triệu Manh thấy Lâm Thi Ý mở miệng nói chuyện, cũng sáng tỏ vì sao kịch bản trở thành như thế, trái lại không có bình thản như Kiều An Hảo, hốc mắt đã bất đầu đỏ lên.
“Là vì chuyện kịch bản sao?” Lâm Thi Ý không để ý đến chuyện Kiều An Hảo và Triệu Manh không thèm trả lời mình, vừa nói, một tay còn giơ kịch bản ra, sau đó giả bộ cực kỳ giật mình: “Ha, sao kịch bản lại đổi thành như vậy…”
Vốn là không quen nhìn thấy Lâm Thi Ý, Triệu Manh nghe cô ta giả mù sa mưa như thế càng khẳng định cô ta là người khiến kịch bản phải thay đổi, liền xù lông lên, không hề nghĩ ngợi trực tiếp phản kích một câu: “Kịch bản có thể đổi thành như vậy, khẳng định là có người nào đó không biết xấu hổ động tay động chân ở đằng sau rồi.”
Lâm Thi Ý vốn đang bình thản nhàn hạ bị Triệu Manh trực tiếp nói một câu như thế, vẻ mặt trở nên khó coi: “Cô nói ai không biết xấu hổ?”
“Nói ai không biết xấu hổ, trong lòng cô không phải rõ nhất sao?” Triệu Manh cười lạnh một tiếng, trực tiếp quay đầu, thẳng tắp nhìn Lâm Thi Ý, tuyệt không nể tình chút nào chọc thủng sự thật: “Như thế nào? Dám lợi dụng người sau lưng mình để thay đổi kịch bản, cũng không dám để tôi nói sao? Đến đây đi, nói cho mọi người nghe, lần này cần bao nhiêu tiền mới mua chuộc được biên kịch đổi kịch bản thành như thế?”
Lúc đến trường, mồm miệng Triệu Manh đã vô cùng sắc bén, lúc này nói vài câu, đã khiến Lâm Thi Ý không nói nên lời, sau cùng ngược lại lại khẽ nở nụ cười, sau đó cầm kịch bản trong tay đập lên bàn “bốp” một tiếng, từ đầu đến cuối không để ý đến Triệu Manh, chỉ nhìn về phía Kiều An Hảo: “Kiều An Hảo, cô đáng giá như vậy sao? Trong giới giải trí này, quy tắc chính là như vậy, người nào có tiền thì lời nói của người đó đáng giá, nếu cô không phục, có thể bỏ ra mấy ngàn vạn để rót vào, sau đó đem kịch bản trở về như cũ, đừng vì việc này mà trong lòng rối loạn, lại chỉ huy trợ lý của mình đi chửi người khác.”
“Lâm Thi Ý, con mắt nào của cô nhìn thấy Kiều Kiều bảo tôi chửi cô hả? Qủa nhiên mắt cô bị mù, nhìn tới người đàn ông của cô cũng mù nốt!” Triệu Manh hoàn toàn bị Lâm Thi Ý làm cho hôn mê, lời nói vốn không có trải qua đại não, đùng một phát thốt ra cả chuỗi dài: “Tôi nói cho cô biết, Lâm Thi Ý cô ở trước mặt người khác khoe ra người đàn ông bị mù kia còn chưa tính, cô lại khoe ra trước mặt Kiều Kiều, cô không sợ bị bẽ mặt sau? Người đàn ông của cô so với người đàn ông của Kiều Kiều, một cọng lông tơ cũng không bằng!”
“Còn có, cô mời đoàn làm phim uống trà chiều, cô cảm thấy cực kỳ kiêu ngạo sao? Tôi nói cho cô biết, đừng nói trà chiều, chỉ cần người đàn ông của Kiều Kiều nói một câu, tất cả đoàn làm phim này có thể cho cô nghỉ được luôn đấy.”
“Đương nhiên, còn có kịch bản, đừng nói thay đổi kịch bản, còn có thể đem phần diễn của cô cắt sạch… không, cắt hết thì còn tính là diễn cái gì chứ, có thể đứng đây làm cảnh nhìn mọi người làm việc!”
Lâm Thi Ý giống như nghe được truyện cười, cười nhạt một phen: “Khoác lác thì ai chả nói được? Nếu thật sự có bản lĩnh như thế, vậy thì gọi điện thoại kêu anh ta đến đi, chứng minh cho mọi người xem.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.