Chương trước
Chương sau
Tôi sẽ không để anh Gia Mộc nhận lấy thương tổn từ anh.
Thì ra, trong lòng cô, anh không chỉ kém hơn so với Hứa Gia Mộc, nếu làm tổn thương Hứa Gia Mộc, sẽ biến thành một đồng không đáng tồn tại.
Anh xứng sao?
Đúng vậy, mình xứng sao?
Lần đầu tiên gặp, cô tùy tiện cầm một cái túi sách mà anh phải vất vả làm việc mới có thể kiếm được.
Vì cô đau sinh lý, ở trong bệnh viện nghỉ ngơi, ba mươi nghìn tiền thuốc men đã chiếm 60% toàn bộ tài sản của anh, mà cô lấy túi Chanel ra, từng xấp tiền thật dày cả đời anh cũng chưa từng thấy qua.
Ở Hàng Châu, cô và Hứa Gia Mộc, Kiều An Hạ đi dạo phố, đồ đạc gì đó, mí mắt cô cũng không nháy một chút mua hết, mà lúc ấy có phải cô thích anh đâu? Chỉ là cảm thấy hổ thẹn, bởi vì bất kì một món đồ nào từ đông sang tây, chỉ sợ anh cũng không mua được cho cô.
Cho nên, anh xứng sao?
Vì anh biết mình không xứng, mới luôn như vậy, cố gắng như vậy.
Anh nghĩ nếu có tiền, liền có được tư cách, kết quả, đó chỉ là sự tưởng tượng kì lạ của anh.
Đêm ngày lễ tình nhân hôm đó, cô lỡ hẹn, anh không sao.
Đợi cô ba ngày, anh vẫn không sao.
Thậm chí khi anh thấy cô bị người ta dụ dỗ, bị gièm pha hít thuốc phiện, dư luận đều chỉ trích cô, mắng chửi cô, anh còn dùng bản thân mình đứng ra che chở cho cô.
Anh biết, một mình lộ ra sơ hở, khẳng định sẽ có người nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng sau lưng anh.
Nhưng là, anh chỉ muốn cô được sống tốt.
Theo quyết định sẽ yêu cô, anh đã nghĩ, mình phải bảo vệ cô.
Nhưng khi anh nói “Tôi yêu em”, cô lại đáp trả anh “Anh xứng sao”.
Đúng vậy, anh không xứng, cho dù cô mất đi cha mẹ, nhưng cô vẫn xuất thân ngăn nắp xinh đẹp như cũ, đường đường chính chính.
Còn anh? Con của kẻ-thứ-ba, con của kỹ-nữ, con riêng...... Hầu như trên cái thế giới này, từ nào dơ bẩn cũng dành để hình dung anh.
Lúc đó, scandal của anh, tràn lan trên Weibo, quá khứ của anh, quá khứ của mẹ anh không biết làm sao đều bị vạch trần từng chuyện một.
Anh im lặng trong bóng đêm, ngồi trên xe, nhìn chằm chằm cô thốt ra câu “Anh xứng sao?”, cả thế giới như sụp đổ trước mắt.
Anh yêu cô thật lòng, đặt mình vào hoàn cảnh khốn khổ như vậy, nhưng tình yêu làm cho anh mù quáng, ngay lúc đó, là bần tiện như vậy, bần tiện cho cô nói anh không
xứng , anh còn bị coi thường khi nói cho cô: “Kiều Kiều, tôi trả lại Hứa thị cho Hứa Gia Mộc, chúng ta trở lại trước kia, được không?”
Đổi lấy kết quả, là anh bị cô liệt vào sổ đen.
Khi đó, lòng anh hoàn toàn chết lặng.
Tình yêu kiên trì dài 13 năm, rốt cuộc anh luôn cố tìm lý do để tiếp tục yêu, ngược lại khắp nơi toàn là lý do để không yêu cô nữa.
Nhưng cho dù lúc anh biến mất khỏi thế giới của cô, anh vẫn luôn phản xạ có điều kiện bảo trợ lý để lại chuyện của mình như vậy.
Từng chữ từng chữ đánh vào thư, anh mới biết được, nhiều năm qua như vậy, cô vẫn luôn là toàn bộ thế giới của anh.
Trong lúc bất chợt đầu ngón tay truyền đến cảm giác đau đớn, khiến cho anh đang nhìn chằm chằm màn hình di động nhớ lại chuyện cũ, đột nhiên hoàn hồn, anh mới phát hiện, thì ra là thuốc cháy gần hết, làm mình bị phỏng.
Anh dụi điếu thuốc vào gạt tàn, cất di động, bước vào phòng tắm, để ngón tay bị phỏng dưới vòi nước lạnh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.