Chương trước
Chương sau
Kiều An Hảo cố gắng nhấn mạnh hai chữ “an thần”, lúc cô nói câu này, tầm mắt đều duy trì nhìn thẳng vào khuôn mặt của Hàn Như Sơ, rõ ràng nhìn ra được, Hàn Như Sơ có chút kinh ngạc nơi đáy mắt, đúng là kinh ngạc và bối rối không dễ nhận ra.
Bác Kiều biết Hàn Như Sơ đưa tổ yến cho Kiều An Hảo, nghe được cô chủ động muốn ăn, tuy không phải mẹ ruột, nhưng rốt cuộc vẫn đã nhìn cô lớn lên từ bé đến giờ, còn có chút dung túng mở miệng nói: “Như Sơ, rõ ràng là Kiều Kiều bị bà làm hư rồi, coi Hứa gia như nhà mình, muốn ăn cái gì là đòi cái đó.”
“Mẹ cháu thích Kiều Kiều như vậy.” Hứa Gia Mộc cười nói, sau đó mở miệng chứng thực với Hàn Như Sơ đang ngồi đối diện mình: “Đúng không mẹ?”
Hàn Như Sơ không có phản ứng gì, mọi người đều không nhịn được đưa mắt nhìn bà, quản gia ở bên cạnh, trái lại rất nhanh lấy được tinh thần, yên lặng không tiếng động đụng vào người bà một cái, thấp giọng nói: “Phu nhân, người cứ chuyên tâm cắt bánh ngọt như thế, cậu chủ hỏi mà người không nói gì, lại khiến cô Tiểu Kiều nghĩ là người không thích cô ấy coi Hứa gia là nhà mình mất.
Hàn Như Sơ bị quản gia nhắc liền nhanh chóng hoàn hồn, rũ mắt xuống, che giấu đáy mắt kích động của mình, mở miệng nói: “Nói bậy bạ gì đó, tôi chỉ mong sao Kiều Kiều là con gái của mình.”
Sau đó liền nói với quản gia ở một bên: “Bà đi lấy thêm mấy bình tổ yến trong nhà ra, đun nóng rồi mang đến đây đi.”
“Vâng, phu nhân.” Quản gia lên tiếng, sau đó xoay người đi vào bếp.
Kiều An Hảo thu hết một màn này vào mắt, trên mặt vẫn duy trì sự tốt đẹp yên lặng mỉm cười, đáy lòng lại cười lạnh.
Tổ yến được hâm nóng, mang lên rất nhanh, giống hệt loại đưa cho Kiều An Hảo.
Lúc quản gia bày tổ yến trước mặt Kiều An Hảo, ánh mắt của cô liền trở nên sắc bén, như là bị gì đó kích thích, liền làm rơi đũa trên mặt đất.
“Kiều Kiều, sao thế, nhìn thấy tổ yến nên kích động quá à?” Kiều An Hạ cười tít mắt đùa cợt Kiều An Hảo một câu.
Hứa Gia Mộc khom người nhặt chiếc đũa lên, đưa cho quản gia, lại đổi cho Kiều An Hảo một đôi đũa mới.
Kiều An Hảo nghe thấy câu nói của Kiều An Hạ, ngẩng đầu, mảng tối trong mắt lóe ra ánh sáng tinh ranh, cong cong môi, như là mất hứng vì bị Kiều An Hạ trêu chọc, nhận đôi đũa của Kiều An Hảo, còn ngoan ngoãn nói một câu: “Cảm ơn anh Gia Mộc.”
Chỉ là lúc cúi đầu, đáy mắt lạnh đến cực hạn, nắm chặt đôi đũa trong tay, sức lực dùng rất lớn.
Mọi người trên bàn đều không nhung nhớ gì loại tổ yến này, cho nên không động đũa, bác gái Kiều cầm thìa ăn hai miếng, còn nhìn Hàn Như Sơ nói: “Cũng khó trách Kiều Kiều thích như thế, tổ yến này ăn rất ngon.”
Hàn Như Sơ cười nói: “Tổ yến này là dì Vân tự tay mua, rất nhiều người bán tổ yến vẫn còn cả lông và phân chim, ăn vào đừng nói đến chuyện bổ thân thể, còn có thể gây ung thư.”
Bưng tổ yến lên, Kiều An Hảo thật lâu cũng không nói gì, đột nhiên lại không mặn không nhạt nói tiếp một câu: “Cũng sẽ mất mạng.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.