Chương trước
Chương sau
Thời gian Kiều An Hảo tỉnh lại không bao lâu, liền lại ngủ, có lẽ bởi vì thời gian hôn mê có chút lâu, thời gian ngủ lần này cũng không dài, lúc tỉnh lại, bóng đêm đã sâu, toàn bộ thế giới im lặng rối tinh rối mù, mấy ngày nay Hứa Gia Mộc đều không có ngủ ngon, bởi vì cô đã tỉnh lại, nên nằm ngủ say trên chiếc giường khác, trên cổ tay cô còn dính băng và kim châm, thoạt nhìn hình như là kim truyền dịch.
Lúc này tỉnh lại, so với lần đầu tiên tỉnh lại, đầu óc thanh tỉnh hơn rất nhiều, cô nhớ tới chuyện mình và quản gia của Hứa gia đụng vào nhau, sau đó từ trên cầu thang té xuốnp, bọn họ nói với cô, cô hôn mê bốn ngày bốn đêm...Bon ngày bốn đêm, Lục cẩn Niên có thể đang tìm cô hay không?
Trước khi cô hôn mê, đã xảy ra tranh chấp với anh, cô vốn muốn đi giải thích với anh, nếu mấy ngày nay anh tìm cô, cô lại không có đáp lại...
Kiều An Hảo càng nghĩ, đáy lòng càng có chút bối rối, cô nghiêng đầu liếc mắt nhìn Hứa Gia Mộc đang ngủ say một cái, cắn cắn môi dưới, nâng tay lên rút kim châm ở trên cổ tay mình, sau đó lén lút vén chăn lên, xuống giường.
Trong khoảnh khắc chân chạm đất kia, Kiều An Hảo cảm giác được có chút choáng váng đầu hoa mắt, cô đưa một tay lên đỡ mặt, đợi một lát, cảm thấy bản thân thoải mái hơn một chút, mới buông lỏng tay đang bám trên thành giường ra, hơi hơi giật mình bước chân, phát hiện cũng không có dấu hiệu đặc biệt khó chịu, vì thế liền rón ra rón rén đi về phía cửa phòng bệnh.
Trong bệnh viện cũng không có quần áo khác, cho nên Kiều An Hảo chỉ có thể mặc đồng phục bệnh nhân, cô nghĩ đến trên người không có một xu dính túi, nên trước khi ra ngoài lấy bót của Hứa Gia Mộc đang đặt trên bàn rút ra hai tờ tiền mặt.
Cũng may lúc này đêm rất khuya, ý tá trực đêm ghé vào trên bàn ngủ gật, cô mới có thể thuận lợi chuồn ra khỏi bệnh viện.
Kiều An Hảo đi đến cửa bệnh viện, cũng đã cảm thấy mệt hết sức, cô đợi ở ven đường một lát, nhìn thấy một chiếc xe trống, vì thế ngoắc ngăn lại.
Kiều An Hảo trở lại khách sạn ở hoa viên Minh Châu, nhập mật mã, mở cửa ra, phát hiện bên trong tối đen như mực, không có một chút ánh sáng.
Cô mở đèn, ở bên cạnh cửa thay đối giày, lên lầu, trở lại phòng ngủ, nhìn thấy bài trí trong nhà, giống y hệt lúc cô rời đi, bên trong phòng thay quần áo loạn thành một đoàn, nơi nơi tán loạn quần áo mà cô thử.
Kiều An Hảo đi đến bên giường, nằm lên, sau đó vươn tay sờ soạng điện thoại ở chiếc tủ đầu giường, gọi điện thoại cho Lục cẩn Niên.
“Thực xin lỗi, số điện thoại ngài đang gọi hiện tại ở ngoài vùng phủ sóng.”
Kiều An Hảo cau mi lại, không ở trong nội thành, di động không gọi được?
Cô buông điện thoại, nằm ở trên giường một lát, đợt thể lực của mình khôi phục một chút, mới ngồi dậy, nhìn đến Ipad trên bàn trà, vì thế liền đi qua, cầm lên, nhập mật mã truy cập vào QQ.
Đợi một lát, mới truy cập vào QỌ thành công, có rất nhiều tin tức từng cái từng cái hiện ra, thậm chí có cái tin tức chưa đọc có đến mười vạn người quan tâm.
Hiện tại Kiều An Hảo tìm trong đống tin tức tên của Lục Cẩn Niên, tìm tên anh trên QQ, thấy có một cái tin nhắn hiện lên, thoáng có chút mất mát, nhưng mà vẫn gửi một tin nhắn qua cho anh: [ tôi ở trong nhà hoa viên minh Châu.]
Gửi tin xong, Kiều An Hảo mới nhìn những tin tức chưa đọc khác, cô nhìn tin nhắn của Triệu Manh trước, gửi cho cô thật nhiều tin nhắn, đại đa số đều là “Ở sao?” Hoặc là biểu tình.
Kiều An Hảo trả lời Triệu Manh một chữ “Ở” trước, vừa mới chuẩn bị gửi một nội dung khác, Triệu Manh lại đột nhiên gửi lại cho cô một cái dấu chấm
than, ngay sau đó liền nghe thấy giọng nói của Triệu Manh phát lại: “Kiều Kiều, cậu còn sông sao? Cậu có biết hay không, Lục ảnh đế tìm cậu tìm điên rồi!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.