Chương trước
Chương sau
Từ chỗ Kiều An Hạ đi ra, trời bắt đầu mưa.
Chỗ của Kiều An Hạ buổi tối vốn là rất khó thuê xe, huống chi trời mưa, Kiều An Hảo đứng ở ven đường chờ thật lâu, mới chờ được xe taxi.
Xe taxi đến ngoài cửa Cẩm Tú viên, mưa rất to, Kiều An Hảo thanh toán tiền, nhanh chóng chạy vào biệt thự của Hứa Gia Mộc chỉ tầm 5 phút, mà bị ướt sũng.
Kiều An Hảo chạy vào nhà, đứng trước cổng lớn, cả người ướt sũng không ngừng nhỏ nước, trước lấy điện thoại di động trong túi xách ra, kết quả lại thấy có mấy cuộc điện thoại nhỡ, toàn bộ đều là Lục Cẩn Niên gọi, sớm nhất cũng là 3 giờ trước, lúc ấy cô ở Kim Bích Huy Hoàng chăm sóc cho Kiều An Hạ khóc sướt mướt, trong bao sương tiếng động ồn ào, cô cũng không nghe thấy tiếng chuông, sau Kiều An Hạ mượn rượu làm càn, cô vì đuổi theo chị mình, nên không có thời gian kiểm tra điện thoại.
Kiều An Hảo không do dự chút nào gọi điện thoại cho Lục Cẩn Niên, kết quả lại nghe tiếng nhắc nhở đối phương đã tắt máy.
Vốn Kiều An Hảo thấy những cuộc gọi nhỡ tâm tình hơi vui vẻ, trong nháy mắt lại trở nên u ám, cô đợi điện thoại Lục Cẩn Niên suốt một ngày, chẳng lẽ hôm nay hai người lại bỏ lỡ?
Kiều An Hảo buồn buồn đặt điện thoại di động ở trên giá, bàn tay vắt mái tóc đang ướt đẫm nước.
Nước mưa không sạch sẽ, lúc cô vắt khô tóc, không cẩn thận để nước mưa từ đỉnh đầu theo gò má của cô chảy vào trong mắt.
Đôi mắt Kiều An Hảo trời sinh rất nhạy cảm, khi diễn cũng dễ dàng rơi nước mắt, mỗi lần hóa trang cũng mất khá nhiều thời gian, bây giờ nước mưa rơi vào mắt, hốc mắt lập tức đỏ lên.
Kiều An Hảo rút một tờ khăn giấy, đang chuẩn bị đi lau nước mưa trong mắt, sau đó liền nghe thấy sau lưng truyền tới tiếng chuông cửa.
Kiều An Hảo đang đứng ở cửa, xoay người, cũng không có hỏi là ai, thuận tay kéo cửa ra, cũng không lo lắng xem người đứng ngoài cửa là ai, lại cầm khăn giấy lau khô mắt.
Tay Lục Cẩn Niên đang chuẩn bị tiếp tục ấn vào chuông cửa, kết quả cửa trước mặt được mở ra, anh theo bản năng nhìn trong nhà, thấy hình ảnh Kiều An Hảo toàn thân ướt đẫm, chật vật đứng ở cửa, cầm khăn giấy đang lau nước mắt, tim của anh chợt giống như bị thứ gì hung hăng bấm vào vậy, hoang mang lo sợ.
Chẳng lẽ cô đã biết chuyện của Hứa Gia Mộc...
"Kiều Kiều..." Lục Cẩn Niên theo bản năng mở miệng muốn dỗ dành Kiều An Hảo, nhưng anh chỉ gọi tên của cô, cũng không biết kế tiếp nên nói cái gì.
Từ nhỏ đến lớn, anh vốn ít nói, cô gái luôn cười trước mắt anh, đang khóc, trong đầu anh cũng trống rỗng, làm sao còn nghĩ được cách gì để dỗ dành cô?
Kiều An Hảo nghe tiếng Lục Cẩn Niên, động tác lau mắt dừng lại, bản năng ngẩng đầu lên, nhìn Lục Cẩn Niên, đang đứng ngay cửa, bất chợt nháy mắt, sau đó hai hàng nước mắt rơi xuống.
Lục Cẩn Niên càng luống cuống, trong đầu rối loạn, há miệng không nói ra một chữ, đáy lòng ngược lại nổi lên một cỗ tức giận muốn xé nát Hứa Gia Mộc.
Toàn thân Lục Cẩn Niên căng thẳng, tay nắm thành quả đấm, cố gắng đè ép đáy lòng truyền tới từng cơn đau lòng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.