Chương trước
Chương sau
Tư thế kia, giống như từ trước đến giờ đều là người xa lạ.
Tay của Tống Tương Tư, mạnh mẽ nắm chặt lại, ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm Hứa Gia Mộc trong khoảng một giây đồng hồ, sau đó hệt như không hề có việc gì, tiếp tục giẫm giày cao gót xuống, cao nhạo đi về phía trước bãi cỏ, vừa đi, vừa nói, khiển trách người đại diện của mình: “Đêm nay tôi phải đi xã giao, cũng không phải là anh không biết, những nhà tư bản này, đều là chó dưới hình người, bên trong thâm tâm chỉ toàn những thứ bẩn thỉu!”
Theo lời cô nói, cô cũng đã kéo cửa xe ra, ngồi xuống.
Người đại diện vội vã mở miệng: “Chị Tương Tư, vẫn nên để tôi mở cho...”
Tống Tương Tư cũng chưa nói xong với người đại diện, lại nói thêm một câu: “Các người ngốc nghếch ở đây làm gì, rốt cuộc có đi không?”
Nói xong, Tống Tương Tư liễn giẫm chân ga xuống, trợ lý và người đại diện sợ đến mức vội vàng mở cửa xe, chui vào trong, sau đó trợ lý còn chưa kịp kéo cửa xe lại, Tống Tương Tư đã một cước giẫm lên chân ga, vọt đi.
Hứa Gia Mộc ngồi trong xe, nhìn thẳng về phía trước, nhưng trong mắt lại lóe lên ánh sáng, đánh giá Tống Tương Tư xuyên qua kính chiếu hậu, trong tích tắc khi xe của cô chạy qua, tay anh liền nắm thành quyền, đáy mắt toát ra một tầng lửa giận, trái tim đang đập dồn dập.
-
Lúc Kiều An Hảo nhận được điện thoại của Hứa Gia Mộc, còn đang ở trong toilet, chờ cô ra ngoài, thu dọn lại túi xách của mình, đi xuống, cũng mất khoảng 10 phút.
Kiều An Hảo vừa đi ra khỏi Hoàn Ảnh truyền thông, liền thấy xe của Hứa Gia Mộc, cô thản nhiên đi về phía trước, kéo cửa xe bên ghế phụ ra, ngồi xuống, lại hô một tiếng: “Anh Gia Mộc.”
Hứa Gia Mộc nhìn chằm chằm về phương hướng mà xe của Tống Tương Tư vừa rời đi, đã sớm không còn thấy gì, không có phản ứng nào.
Kiều An Hảo giơ tay lên quơ quơ trước mặt Hứa Gia Mộc, nửa đùa nói: “Anh Gia Mộc, không phải anh chỉ chờ em có 10 phút đã nổi nóng chứ?”
Hứa Gia Mộc giật giật tròng mắt, thu lại tầm nhìn, như là nghe thấy truyện cười, khẽ cười thành tiếng: “Mù quáng nói gì thế, anh tức giận cái gì chứ?”
“Thật không?” Vẻ mặt của Kiều An Hảo không tin, nghiêng đầu, nhìn Hứa Gia Mộc, nở nụ cười: “Thế nhưng biểu hiện vừa rồi của anh, xem ra thật sự không được tốt, anh gặp chuyện gì không vui sao?”
Hứa Gia Mộc không nói gì, chỉ khởi động xe, vững vàng lái đi.
Không khí bên trong xe, cực kỳ áp lực, trợ lý vừa thở vừa nhìn qua kính chiếu hậu, hai mắt quan sát Lục Cẩn Niên.
Người đàn ông không nói một lời, xe được khởi động vào dòng xe cộ, không hề phẫn nộ, cũng không có bi thương, nhưng trợ lý đã đi theo anh nhiều năm như vậy, vẫn hiểu được phần nào cảm giác lúc này của anh.
Xe sắp chạy đến khách sạn lớn của Bắc Kinh, Lục Cẩn Niên vẫn không động đậy như cũ, rốt cuộc thân thể cũng giật giật, tầm mắt được điều chỉnh, thu hồi lại, nhìn trợ lý ở trước mắt mình nói: “Cơm nước xong, bọn họ còn muốn tìm một chỗ đánh bài sao?”
Chỉ có một câu hỏi của Lục Cẩn Niên, trợ lý đã hiểu rõ, lập tức mở miệng nói: “Đúng vậy, Lục Tổng, buổi tối mọi người muốn đến nơi nào đánh bài? Câu lạc bộ Kinh Thành, hay là Kim Bích Huy Hoàng?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.