Chương trước
Chương sau
Editor : Meitu
Hai người đồng thời ngẩn ra, qua khoảng chừng mấy phút, lại một lần cùng mở miệng.
Lục Cẩn Niên nói: "Có chuyện gì?"
Kiều An Hảo nói: "Thế nào?"
Kiều An Hảo lại mở miệng: "Anh nói đi..."
Lục Cẩn Niên cũng mở miệng: "Em nói..."
Liên tục hai lần ăn ý, khiến lời hai người muốn nói cũng chưa nói xong, không nhịn được mỉm cười một tiếng.
Sau một lúc lâu, Lục Cẩn Niên lại mở miệng, nói: "Hay là, em nói trước đi."
Kiều An Hảo im lặng một chút, cũng không tranh luận với Lục Cẩn Niên, nở nụ cười, hai tay đặt ở trên bàn ăn, ngồi nhìn thẳng Lục Cẩn Niên: "Vậy cũng tốt, em không khách khí."
Lục Cẩn Niên nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, đặt xuống đôi đũa trong tay, không chớp mắt nhìn Kiều An Hảo.
Gương mặt Lục Cẩn Niên anh tuấn trước mặt Kiều An Hảo, khiến cổ họng giống như bị nghẹn lại, cô không có cách nào thở được, có mấy lời, đáy lòng đã tính toán thật nhiều lần, còn chưa nói được, bi thương và khổ sở đã giành bao phủ trước.
Đầu lưỡi Kiều An Hảo động nhiều lần, thủy chung cũng không mở miệng được, cuối cùng cong môi nở một nụ cười, đè xuống chua xót xông lên, hai tay đan lại dùng sức, mới hít sâu một hơi, nhìn Lục Cẩn Niên, bình tĩnh nói: "Hôm qua anh Gia Mộc xuất viện."
Lục Cẩn Niên nhìn thẳng Kiều An Hảo, rõ ràng đờ đẫn, như cũ duy trì tư thái vừa rồi, không nhúc nhích tiếp tục nhìn chăm chú vào Kiều An Hảo, thật lâu, mới gật đầu, bày tỏ biết, lại một lát sau, giọng anh rất nhạt hỏi: "Em ấy có khỏe không?"
"Anh Gia Mộc khỏe vô cùng, thân thể khôi phục cũng tốt, chẳng qua bác sĩ nói nên nghỉ ngơi nhiều..." Chỉ là Kiều An Hảo nói cho Lục Cẩn Niên
biết tình hình cơ bản của Hứa Gia Mộc, cũng có chút nói không được nữa, cô cong lên môi, lộ ra hàm răng trắng sáng, lại nở nụ cười rực rỡ xinh đẹp, đáy mắt lại nổi lên một tia sáng, đáy lòng lặng lẽ đếm, sau đó liền mở miệng nói: "Anh Gia Mộc xuất viện, sau này anh không cần đóng giả anh Gia Mộc nữa..."
Kiều An Hảo nói tới đây, giọng nói hơi run, chỉ có thể cố gắng nở nụ cười cứng ngắc, nói ra câu kế tiếp: "Chúng ta cũng không cần tiếp tục diễn vợ chồng."
Lần này Lục Cẩn Niên không nói gì, cũng không có phản ứng, nhìn Kiều An Hảo, trở nên có chút nặng nề.
Kiều An Hảo giơ tay lên, che mặt của mình, nhắm hai mắt hít sâu một hơi, sau đó dùng đầu ngón tay nhanh chóng xóa sạch đi khóe mắt ướt át, thả tay xuống, vẻ mặt nhìn về phía Lục Cẩn Niên vẫn ấm áp như cũ: "Cho nên, hiệp nghị giữa chúng ta cũng nên kết thúc."
Lục Cẩn Niên ngồi ở đối diện Kiều An Hảo, lông mi cũng không chớp động một cái, liếc nhìn lại, giống như là một pho tượng.
"Em vừa gọi anh, chính là vì nói cho anh.." Kiều An Hảo dừng lại một chút, bình tĩnh hít thở tiếp tục mở miệng, tốc độ nói rất chậm chạp, dường như là buộc mình, cứng rắn ép từng chữ từng chữ ra ngoài: "Em phải đi."
Kiều An Hảo cố gắng đè ép nước mắt sắp trào ra, giọng nói mang theo một tia khẽ run, tiếp tục nói một lần: "Em phải đi, em phải rời khỏi đây."
Lục Cẩn Niên ngồi đối diện, vẫn như cũ không có chút động tĩnh.
Trong phòng ăn hoàn toàn yên tĩnh, không khí rơi xuống trạng thái u ám.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.