Chương trước
Chương sau
Kiều An Hảo tìm nơi phát ra tiếng chuông, đi tới, nhìn cây cột ở khắp nơi cuối cùng thấy Lục Cẩn Niên đang dựa vào một cây cột hút thuốc.
Kiều An hảo nhíu mày một chút, cúp điện thoại, oán thầm trong lời nói: “Vì sao không nghe điên thoại?”
Lục Cẩn Niên nghe thấy tiếng của Kiều An Hảo, người còn chưa tỉnh lại hoàn toàn, có chút kích động bóp tắt lửa ở điếu thuốc đi, mở miệng lảng tránh: “Gia Mộc thế nào?”
“Ngủ.” Kiều An Hảo trả lời một câu, lại hỏi: “Sao anh lại xuống dưới một mình? Gọi điện thoại cũng không trả lời.”
Lục Cẩn Niên lây ra di động, nhìn thấy có 3 cuộc gọi nhỡ, giật giật môi, trả lời câu hỏi phía trước của Kiều An Hảo: “Nghiện thuốc lá, xuống dưới hút một điếu.”
Dừng lại một lát, Lục Cẩn Niên trả lời nửa câu oán thầm đằng sau của Kiều An Hảo: “Vừa rồi không có nghe thấy chuông điện thoại kêu, thực xin lỗi.”
Lúc đầu Kiều An Hảo không có gọi điện được cho Lục Cẩn Niên lại không nhìn thấy người, đáy lòng quả thực có chut tức giận, nhưng vừa nhìn thấy anh, một chút tức giận này đã biến mất không còn một mảnh, bây giờ lại nghe anh xin lỗi, lập tức cúi đầu cười cười, nhưng khi nhìn thấy thừng rác ở bên cạnh cây cột, có rất nhiều đầu thuốc lá, nhìu mày lại: “Anh vừa hút nhiều điếu thuốc như vây?”
Lục Cẩn Niên không có hé răng.
bạn nào muốn đọc trước hơn 90 chương thì có thể mua trước giá rẻ để ủng hộ dịch giả thêm đường sữa nhé :) ai mua có thể liên hệ qua gmail này : [email protected] nhé
Kiều An Hảo vừa tức giận vừa lo lắng nói: “Hút thuốc không tốt đối với thân thể, tốt nhất là không nên hút, biết không.”
Lục Cẩn Niên gật đầu, sau đó đi trước bước xuống cầu thang, mở ra cửa xe ở tay lái phụ, chờ Kiều An Hảo ngồi vào trong, mới đóng cửa xe, rồi cũng lên xe.
Lực chú ý lái xe của Lục Cẩn Niên, không được tập trung bằng lúc trước, thậm chí có một lần, suýt nữa xông qua đèn đỏ, mày mà Kiều An Hảo nhắc nhở đúng lúc, anh mới hoàn hồn, vội vàng phanh lại.
Kiều An Hảo ngồi ở tay lái phụ, bởi vì Lục Cẩn Niên đưa quà sinh nhật với Hứa Gia Mộc tỉnh lại, nên trong lòng rất vui, mặt mày hơn hở.
Lục Cẩn Niên nhìn xuyên qua gương chiếu hậu, nhìn dung mạo của cô, tâm trạng lại tụt xuống đáy dốc, Hứa Gia Mộc tỉnh lại, cô vui vẻ vậy sao?
Mùa hạ ở Bắc Kinh, vào lúc đêm khuya luôn có những cơn mưa bất chợt, xe rời đi cách bệnh viện không xa, liền có một cơn mưa to giáng xuống, nhưng mà chỉ mưa trong khoảng 10 phút, rồi ngừng lại.
Lục Cẩn Niên nhìn trên cửa kính xe thỉnh thoảng có những giọt nước mưa lăn xuống, mở miệng hỏi vấn đề mà bản thân nghĩ suốt đêm nay: “Bác sĩ có nói, Gia Mộc khi nào có thể hoàn toàn bình phục không?”
“Bình phục nhanh thì mất gần một tháng, chậm thì mất khoảng hai ba tháng.” Kiều An Hảo thành thật thuật lại những gì mình nghe được cho Lục Cẩn Niên.
“Uh.” Lục Cẩn Niên lên tiếng, không có tiếp tục nói chuyện, suy nghĩ trở nên loạn một chút.
Nhanh thì một tháng, chậm thì hai ba tháng…
Đây là không phải đại biểu cho, thời gian anh và cô ở cùng nhau, lâu nhất là hai ba tháng, ngắn nhất thì chỉ có thời gian ba mươi ngày?
Ngã tư đường Bắc Kinh, buổi tối đều sửa chữa.
Đường thông đến Cẩm Tú Viên, đêm nay bị chặn lại, tu sửa.
Lục Cẩn Niên phải khởi động xe đi đường vòng, Kiều An Hảo nhớ…đi đường chính mất khoảng 10 phút nhưng mà đường vòng thì ít nhất cũng khoảng nửa tiếng, vì thế liền đề nghị đi bộ trở về.
Lục Cẩn Niên không có ý kiến, trực tiếp dừng xe ở ven đường, hai đi bộ về phía Cẩm Tú Viên.
Bởi vì vừa mới mưa xuống, nên trên đường còn đọng lại nước, Lục Cẩn Niên sợ Kiều An Hảo chân bị dính nước, sẽ bị cảm lạnh, liền ngòi xổm xuống: “Tôi cõng em.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.