Kiều An Hảo cứ như vậy si mê đần độn nhìn Lục Cẩn Niên, mãi đến khi mình ăn no, mới lắc lắc đầu nhìn anh.
Lục Cẩn Niên không miễn cưỡng, để bát đũa xuống, đưa một ánh mắt cho má Trần, má Trần biết điều liền lập tức bưng mâm cơm ra khỏi phòng ngủ.
Lục Cẩn Niên rút chiếc gối sau lưng cô ra, đặt thân thể của cô xuống, còn không quên đắp chăn cho cô.
Kiều An Hảo ngủ ngon một thời gian dài, thân thể suy yếu lại có chút bối rối, nằm mãi cũng thấy nhàm chán, muốn đứng dậy, đi lấy di động của chính mình, kết quả cô vừa mới xốc chăn lên, âm thanh của anh đã truyền đến: “Cô muốn làm gì?”
Kiều An Hảo sửng sốt một phen, ngẩng đầu, vô tội nhìn Lục Cẩn Niên nói: “Lấy điện thoại.”
Lục Cẩn Niên không nói gì, chỉ đi đến trước bàn trà, cầm di động của cô lên, đưa cho cô.
Kiều An Hảo ngượng ngùng nằm lại giường, lấy di động ra, xem mấy trang web, nhưng căn bản không vào, ánh mắt thường hướng đến bóng dáng Lục Cẩn Niên ngồi trên ghế sofa.
Anh và cô quen nhau lâu như vậy, cho dù là lúc hai người hòa nhã với nhau trước kia, trước mặt cô, anh cũng vẫn lạnh lùng xa cách, nhưng hôm nay anh lại dịu dàng chăm sóc cô, thậm chỉ có chút sủng nịnh và dung túng, khiến cô không biết phải làm sao.
Còn có lúc trong dạ dày của cô rất khó chịu, anh mua thuốc cho cô… Quay phim bị NG liên tục, cô muốn ra ngoài hít thở không khí, anh đưa áo khoác của mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-trom-55-lan/843449/chuong-334.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.