Ngoài cửa phòng ngủ truyền đến giọng nói trầm thấp của người quản gia: “Bà chủ.”
Nhìn thoáng qua Hàn Như Sơ trông như đã ngủ say, nhưng lúc này lại nhanh nhẹn nhấc chăn lên, cầm lấy áo khoát, đi ra khỏi phòng ngủ, nhìn quản gia chỉ chỉ vào phòng, ý bảo đừng lên tiếng, rồi dẫn đầu đi xuồng lầu.
Quản gia theo sát phía sau bà.
Hai người đi khỏi nhà, đi tới sau vườn hoa không có một bóng người, lúc này quản gia mới mở miệng nói: “Bà chủ, cô An Hảo vừa mới được đưa tới bệnh viện, tôi đã cho người tới đó hỏi thăm một chút, con cô ấy bây giờ đã… chết trong bụng mẹ.”
Đêm đã khuya, quản gia cố đè thấp giọng nói, lúc nói ra bốn chữ cuối cùng, dường như hơi rướn người lên, Hàn Như Sơ sợ tới mức nắm chặt áo khoác, vẻ mặt tỏ ra như vô cùng bình tĩnh, nhìn một cây hoa sen đang che trên mặt nước trong hồ, thật lâu sau mới gật gật đầu, nói: “Biết rồi.”
Dừng một chút, Hàn Như Sơ nói tiếp: “Bà về trước đi, tôi muốn ở đây một mình.”
“Vâng, bà chủ.” Quản gia cung kính rời đi.
Một trận gió đêm thổi tới, mang theo cái lạnh thấu xương, Hàn Như Sơ nhìm chằm chằm chiếc ao trước mặt, hít sâu một hơi.
Trong mắt mọi người, gia đình bà là một gia đình hạnh phúc, hôn nhân mỹ mãn, chồng thương yêu, con hiếu thảo, nhưng có ai từng nghĩ đến, đằng sau những điều đó, bà đã chịu biết bao nhiêu khổ cực hay không?
Lúc Hứa Gia Mộc ba tuổi, bà hồn nhiên cho rằng gia đình mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-trom-55-lan/843442/chuong-327.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.