Chương trước
Chương sau
Editor: Xiu Xiu
Kiều An Hảo vừa đến cửa phòng bệnh, nhìn thấy rất nhiều chuyên gia mặc áo blu trắng đang vây quanh để kiểm tra cho Hứa Gia Mộc.
Hàn Như Sơ đứng một bên, lo lắng khẩn trường nhìn con trai mình.
Kiều An Hảo nhẹ nhàng bước vào, đứng bên cạnh Hàn Như Sơ, nhẹ giọng nói một câu: “Bác Hứa.”
Hàn Như Sơ nghiêng đầu, có thể là do vừa mới khóc, hốc mắt có chút hồng, nhìn thấy Kiều An Hảo, lập tức vươn tay nắm lấy tay cô: “Kiều Kiều, cháu đã đến.”
Kiều An Hảo gật đầu một cái, nhìn một chuyên gia đang kiểm tra cho Hứa Gia Mộc: “Anh Gia Mộc thật sự đã có phản ứng rồi hả?”
“Vâng, hôm nay tôi đến xem cậu ấy, lúc ngồi bên cạnh nói chuyện với cậu ấy, thấy ngón tay của cậu ấy hơi động đậy.” Hàn Như Sơ có chút kích động: “Kiều Kiều, Gia Mộc đã cử động, nó nắm chỗ này của bác…” Nói xong, Hàn Như Sơ đư tay phải của mình, nơi Hứa Gia Mộc đã chạm qua, chỉ cho Kiều An Hảo: “Là chỗ này, Gia Mộc chạm vào chỗ này của bác.”
Hàn Như Sơ vừa mới dứt lời, một vị chuyên gia liền xoay người, đi đến trước mặt bà, tháo khẩu trang xuống.
“Con trai tôi sao rồi?” Hàn Như Sơ không đợi người kí mở miệng nói chuyện, đã lo lắng hỏi trước.
Chuyên gia nói: “Cậu Hứa đã khôi phục bình thường, nếu hôm nay cậu ấy có phản ứng, thì có thể khẳng định cậu ấy đã tỉnh lại.”
Hàn Như Sơ nghe thấy thế, liền cười lên, trong mắt dần có ánh sáng: “Thật vậy sao? Khi nào thì Gia Mộc sẽ tỉnh lại?”
“Cái này tạm thời vẫn khó nói trước được, có lẽ tùy lúc sẽ tỉnh lại, có khi còn phải đợi một thời gian nữa, cụ thể là bao lâu, tôi cũng không thể hoàn toàn nói trước được, thế nhưng, phu nhân, xin bà yên tâm, nếu cậu Hứa đã có phản ứng, thì chứng tỏ phươn g pháp đánh thức mà chúng ta đang dùng là có hiệu quả, tôi nghĩ nếu tiếp tục kéo dài, cậu Hứa rất nhanh có thể tỉnh lại rồi.”
“Cảm ơn, cảm ơn.” Hàn Như Sơ liên tục nói cảm ơn, có thể là do quá kích động và hưng phấn, đến sau cùng, nước mắt cũng không khống chế được mà rơi xuống.
-
Hứa Gia Mộc rốt cuộc cũng đã có hy vọng tỉnh lại, khiến mẹ của anh hết sức cao hứng.
Thật ra Kiều An Hảo cũng rất cao hứng, Hứa Gia Mộc là một trong những người bạn tốt nhất trên thế giới này của cô, chẳng qua cao hứng đi qua, trong lòng lại hơi nhàn nhạt bi thương.
Cứ việc Lục Cẩn Niên đối với cô lúc tốt lúc xấu, cứ việc cô bởi vì chuyện mất mác ở đêm sinh nhật của anh mà luôn thấy khổ sở.
Cứ việc bây giờ anh dịu dàng với cô, cũng là bởi vì, trước đó anh đã trút giận lên người cô, cô nhìn anh phát tiết giận dữ như vậy, đã thấy được anh chán ghét cô, cô thương anh, nhưng cô cũng là con người, cô không thể cứ mãi chịu oan ức bởi anh, rồi sau đó lại hạ mình bám lấy anh, van xin anh.
Cô hơi mất hứng, có tức giận, người con gái nào cũng có tự trọng của riêng mình, nhưng đúng là cô chưa từng nghĩ đến muốn không có một chút quan hệ nào với anh.
Đúng là, hiện tại Hứa Gia Mộc bất cứ lúc nào cũng có thể tỉnh lại, cho đến lúc ấy, cô và anh sẽ không thể sắm vai phu thê, cô và anh có phải sẽ mỗi người một ngả, trở lại quan hệ xa lạ như trước đây không?
Hàn Như Sơ ngây ngốc ở trong bệnh viện đến 11 giờ trưa mới rời đi, Kiều An Hảo vẫn ở cùng, cô được Lục Cẩn Niên đưa tới, không hề lái xe, cho nên tiện lên xe của Hàn Như Sơ.
Trước khi lên xe, cô nhớ tới dạ dày của mình mấy ngày nay không được thoải mái.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.