Chương trước
Chương sau
Đêm đó anh dầm mưa thật lâu, đầu óc trống rỗng, ngày hôm sau thì sốt cao, khóa mình một người trong phòng của khách sạn, ngây dại bảy ngày bảy đêm mới tỉnh táo lại.
Điện thoại của anh có rất nhiều cuộc gọi nhỡ, đa số là do truyền thông gọi tới, trong đó có một tin nhắn chúc mừng của Kiều An Hảo, chúc mừng anh đạt được giải thưởng điện ảnh nam hai suất sắc nhất.
Anh nhìn cái tin nhắn kia, anh nhắn tin trả lời theo bản năng, nhưng vừa đánh được hai chữ “Cảm ơn”, thì chuyện tình đêm sinh nhật của cô, lại như nước thủy triều tràn vào tâm trí của anh, ngón tay anh dừng lại hồi lâu, cuối cùng đem những chữ mình đánh, từng chữ từng chữ xóa đi, sau đó để điện thoại di động xuống, đứng lên, đi đến cửa sổ của khách sạn, nhìn ánh mặt trời chiếu vào đô thị phồn hoa, đáy lòng tối đen.
Kỳ thật so sánh với những lời mà Hàn Như Sơ nói với anh, thì bị Kiều An Hảo vứt đi hoa tươi với bánh ngọt, càng làm cho anh đau lòng hơn.
Cho tới bây giờ, anh luôn nghĩ làm cho bản thân trở nên thật tốt, sau đó có thể yêu cô, nhưng lại không hề nghĩ tới, cô có yêu bản thân hay không.
Sau đó Kiều An Hảo đến Hàng Châu khoảng ba lần, cũng hẹn anh đi ăn cơm, lúc trước nhận được tin nhắn của cô thì mừng rỡ giống như từ trên trời giáng xuống, nhưng khi đó là sự dày vò đối với anh.
Tình yêu tuổi trẻ, chưa từng thổ lộ đã phải từ bỏ, anh tự nói với chính mình, như vậy coi như hết, không biết có phải do tình cảm tác động hay không, càng không thấy, càng nhớ nhung, thậm trí có một lần khi đang quay xong một bộ phim, lúc quay về khách sạn nghỉ ngơi, ở trên đường nhìn thấy một cô gái, mặc quần áo giống Kiều An Hảo, anh lại đứng tại chỗ ngây người, nhìn hồi lâu, tới tận khi trợ lý gọi chính mình vài tiếng, anh mới hoàn hồn, sau đó trong lòng trở nên buồn phiền vô cớ.
Hai tháng sau khi tốt nghiệp đại học, anh đi làm hoạt động ở Bắc Kinh, thế nhưng không hẹn mà gặp Hứa Gia Mộc.
Lúc nhàn rỗi, anh cùng với Hứa Gia Mộc đứng ở trên ban công hút thuốc, anh nhớ những lời Hàn Như Sơ nói với mình, nên thường lơ đãng lên tiếng hỏi: “Nghe nói, Kiều Gia và Hứa Gia chuẩn bị kết thành thông gia?”
Anh nhìn theo làn khói mà không khỏi run lên, hút mạnh một hơi thuốc so với Hứa Gia Mộc, sau một lúc, lại hỏi: “Đại Kiều hay tiểu Kiều?”
Với Hứa Gia Mộc mà nói, hôn nhân của anh là một cuộc giao dịch không có liên quan tới tình yêu, chỉ cần có thể mang lại lợi ích cho Hứa Gia, cưới ai đều không quan trọng…Khi đó, Hứa Gia Mộc biết chuyện đám hỏi giữa Kiều gia và Hứa gia, nhưng còn chưa biết ai là người sẽ kết hôn với mình, lúc đó Hứa Gia Mộc cũng không biết chuyện Lục Cẩn Niên để ý đến Kiều An Hảo, nếu là biết, anh khẳng định sẽ không trả lời như vậy, anh chỉ nghĩ Lục Cẩn Niên muốn hỏi trong hai người đó anh nghiêng về ai, cho nên đáp một câu: “Đương nhiên là Kiều Kiều rồi.”
Một đáp án rất đơn giản, chỉ như vậy khiến anh yêu biến thành không thể yêu.
Thật ra khi nghe đáp án đó, vẻ mặt anh đều cứng ngắc, có thể là do không đủ ánh sáng nên Hứa Gia Mộc không có phát hiện ra điều gì bất thường, còn vỗ vỗ bả vai anh, giải thích đã trễ giờ làm, nói bạn bè rất lâu không gặp hẹn lúc khác cùng nhau tụ tập.
Anh không biết phải nói gì với Hứa Gia Mộc, chỉ cứng ngắc gật đầu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.