Kiều An Hảo suy nghĩ nên giấu hộp sắt ở đâu, lại không nhịn được mở hộp sắt ra, thấy bên trong đầy vé máy bay tàu lửa, giơ tay lên sờ sờ, sau đó lấy ra lá thư bìa màu xanh da trời ở phía dưới cùng.
Kiều An Hảo mở lá thư ra, lấy thư ra, chữ viết xinh đẹp, từng dòng từng chữ đập vào mắt của cô.
Lục Cẩn Niên:
Người ta nói, mỗi một người có mặt trên đời, là vì sự xuất hiện của một người khác, em nghĩ, em xuất hiện, chính là vì sự có mặt của anh.
Em không có ước mơ gì to lớn, chẳng qua là hi vọng có thể ở bên cạnh anh.
Em cũng không có tài văn chương gì, em chỉ muốn nói, em muốn 50 năm sau, cũng vẫn yêu anh như bây giờ.
Em nghĩ, cả đời này, cũng sẽ không có bất kỳ ai như anh có thể khiến em yêu nhiều như vậy.
Anh không biết, kể từ ngày em gặp anh, tất cả những gì em làm cũng vì muốn đến gần anh.
Em đã từng mơ tưởng rất nhiều, trong mỗi giấc mơ đều có anh, em có rất nhiều ảo tưởng, mỗi lần ảo tưởng đều được ở bên anh, em cũng có rất nhiều nguyện vọng, mỗi nguyện vọng đều là hy vọng anh yêu em.
Đối với cả thế giới mà nói, anh chỉ là một người, nhưng đối với em, anh là cả thế giới.
Đời này, em chỉ yêu anh.
Kiều An Hảo.
Phía sau lá thư là cô dùng bút lông đỏ viết một lời trong bài hát của Châu Kiệt Luân : Đẹp nhất không phải là trời mưa, mà là cùng tránh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-trom-55-lan/843383/chuong-268.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.