Chương trước
Chương sau
Đẩy cửa phòng ngủ, bên trong là một mảng yên tĩnh, Lục Cẩn Niên đi vào liền có thể nhìn thấy Kiều An Hảo đang nằm nghiêng trên giường ngủ thật sâu.
Lục Cẩn Niên bước từng bước nhẹ nhàng, không tiếng động đến bên giường. Dưới ánh đèn mờ nhạt, anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Kiều An Hảo một hồi lâu, sau đó vươn tay, rút lấy chiếc di động trong tay Kiều An Hảo, đặt lên tủ đầu giường, rồi lấy chăn nhẹ nhàng đắp kín phần lưng cô phơi ra hơn phân nửa.
Lục Cẩn Niên thuận thế ngồi trên giường, một hồi sau mới vươn tay, nhẹ nhàng chạm vào gò má cô. Ngón tay cái chậm rãi vuốt ve hàng mi phía dưới, như động tác lau đi nước mắt, cuối cùng tay anh dừng lại trên đầu cô, lẳng lặng đặt thật lâu cũng không di chuyển.
Kể từ hơn năm năm trước đây, anh biết cô là người mà anh không thể yêu, nên anh luôn hờ hững lạnh nhạt trước mặt cô, cho dù đôi khi vượt ngoài tầm kiểm soát, anh cũng sẽ nhanh chóng che đậy cảm xúc thật sự của anh, để cô không nhận thấy được đằng sau anh lại mất khống chế vì lý do thực sự là tình yêu.
Cả cuộc đời này, ngoại trừ người mẹ thân sinh ra anh, người duy nhất anh quan tâm cũng chỉ có cô thôi.
Mẹ cho anh sinh mạng, để anh đến được với thế giới này, cảm thụ được tất cả mọi thứ đen tối lạnh lẽo nhất của thế giới này.
Mà cô lại khiến anh được tái sinh, để cho anh thấy trên thế giới này, ban đầu vẫn còn tồn tại một loại thanh sạch và ấm áp.
Cô không biết rằng cô là toàn bộ hy vọng và động lực sống của anh trong kiếp người này.
Ngay cả bây giờ, anh thăng chức rất nhanh, anh cao cao tại thượng, cô vẫn như cũ là niềm hi vọng và động lực của anh.
Không ai biết rằng anh trên thế giới này, rõ ràng là người có gia đình, nhưng từng ấy năm vẫn luôn là một thân một mình.
Cho dù hiện tại có nhiều người vây quanh anh như thế, nhưng họ không biết được kỳ thật nội tâm anh cô đơn hơn bất cứ ai khác.
Hồi nhỏ, anh không mơ ước bao nhiêu, chỉ có cô. Nhưng thứ anh không có được nhiều lắm, trong đó cũng có cô.
Anh từng nghĩ tới muốn tranh đấu, chỉ là còn chưa bắt đầu đã không có tư cách, sau đó thì cô bắt đầu tránh né anh.
Ngay cả bản thân anh cũng không hiểu tại sao cô bắt đầu né tránh anh?
Cho đến bây giờ, anh vẫn còn nhớ rõ, cô hoàn toàn rút khỏi thế giới của anh là từ bữa tiệc của Hứa Gia Mộc, vì lúc đó anh vì cô mà tâm trạng rất tệ, nên đã uống không ít rượu. Trong lúc mơ mơ màng màng thì cảm giác dường như cô đi đến bên cạnh mình, hỏi anh một câu nhưng cụ thể là gì thì anh không rõ . Vì say khướt rồi nên anh cũng không nhớ chính mình lúc ấy đã trả lời như thế nào, chỉ là khi tỉnh lại thì không thấy cô trong phòng nữa. Anh hỏi Hứa Gia Mộc cô về hồi nào thì được cho biết là cô đã về từ sớm. Anh nghĩ chắc đó chỉ là ảo giác, cho nên cũng không để ý nhiều.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.