Năm phút sau, trên bàn trà ở phòng khách nhiều thêm hai tách trà.
Tống Khánh nhàn nhã ngồi ở phía chéo đối diện với Chu Lam Sanh, liếc người bên kia một cái, vẫn hỏi câu hỏi kia: "Chu tiên sinh đã du lịch trở về?"
Chu Lam Sanh thành thật khai nhận: "Không có đi...."
"Tại sao? Cậu không viết ra nổi chương mới, bế tắc đến tận hai tháng sao?"
".... Đúng, bộ truyện này tạm thời tôi chưa thể viết tiếp. Nhưng nếu Tống biên sốt ruột, tối nay tôi có thể viết thêm một bộ mới khác."
"《 Hôn Thư 》này có chỗ nào đặc biệt sao, tôi thấy rằng trước giờ cậu đều viết rất mau, rất ít khi xuất hiện tình huống này lắm mà."
Chu Lam Sanh rót thêm cho hắn ít nước trà, bình tĩnh nói: "Này có chút hơi khác, nhưng mà có lẽ là sau một thời gian thì sẽ ổn, anh bị cấp trên thúc giục gấp sao? Bằng không tôi viết thêm một bộ mới nhé?"
Tống Khánh siết tách trà trong tay, hắn đúng là bị cấp trên thúc giục đến đâm đầu xuống đất, nhưng lại không muốn Chu Lam Sanh ở bên này chịu quá nhiều áp lực, trầm mặc một lát, hắn nói: "Không cần, chưa viết được thì cứ từ từ mà nghĩ, cấp trên bên kia thì cứ để tôi lo, nhưng nếu cậu có rảnh thì mau lên mạng trấn an các fan đi, bọn họ mỗi ngày chờ đợi cậu thôi cũng đủ mệt mỏi rồi."
"Được", Chu Lam Sanh đáp lời, "Anh làm tôi sợ muốn chết, lúc nãy còn tưởng rằng Tống biên anh đây muốn băm vằm tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-thu/2731583/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.