“Cháu vẫn nghe Phong nói bác gái có tầm hiểu biết về đồ cổ rất phong phú, vừa hay cháu từng tình cờ có được hai thứ này. Bác có thể xem giúp cháu không?” 
Hoàng Hiếu Phong hiển nhiên rất kinh ngạc vì không biết Eira chuẩn bị những thứ này từ khi nào. Vì từ thời điểm cô bước chân trên xe không hề mang theo gì cả. 
Thảo nào Hoàng Hiếu Phong không thấy cô nhắc gì đến chuyện quà cáp, còn cho rằng cô không chú ý đến chuyện đó. Biểu hiện của cô xuất sắc hơn mong muốn của anh rồi đấy. 
Đúng lúc này ông Hoàng từ trên lầu hai đi xuống, vừa vặn nghe thấy được yêu cầu của Eira nên khá hứng thú. Lại thấy cô bé rất lễ phép đứng dậy chào hỏi mình, ông Hoàng ôn hòa bảo cô không cần khách sáo rồi ngồi xuống cạnh vợ. 
Lông mày của bà Hoàng hơi nhướn lên, không lập tức nhận lấy đồ từ Eira mà quay ra híp mắt nhìn con trai. Hoàng Hiếu Phong bị nhìn rất muốn nói mình vô tội. Đến anh còn không biết cô chuẩn bị quà mà. 
“Cháu đưa cho ta xem đi.” Ông Hoàng sợ Eira xấu hổ, nên thay vợ tiếp lấy hai món đồ từ tay cô. 
Vì ông Hoàng là người yêu tranh, nên ông muốn xem cuộn tranh có màu ngả vàng trước. Đó là một bức thủy mặc vẽ vườn đào kèm theo bài thơ bốn câu được đề ở cuối góc trái. Ông lẩm nhẩm đọc bốn câu thơ, càng đọc càng thấy quen thuộc, vài giây sau liền giật mình đứng bật dậy. 
“Đây… Đây là…” 
“Sao vậy ông nó? Bức tranh có vấn đề gì 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-the-phu-thuy-cua-hoang-tong/250168/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.