Tang lễ của vú nuôi đã xong, Đan Tâm đích thân nhận tro cốt của bà đặt ở bên cạnh tro cốt của Phan Cảnh Liêm.
Lúc sống bọn họ đã không thể ở bên cạnh nhau, lúc sống Phan Cảnh Liêm không làm tròn chữ hiếu được với mẹ mình còn vú nuôi lại vì anh mà đau lòng đến chết, duyên nợ của hai người coi như đã chấm dứt ở kiếp này.
“Anh Cảnh Liêm, em trả vú nuôi cho anh, anh chăm sóc vú nuôi thay em.
Chúng ta…
Mỗi người đều có thể ở bên cạnh vú nuôi rồi!”
Đan Tâm vẫn nghĩ rằng vú nuôi đang sống ở đâu đó, chỉ là cô không nhìn thấy, giống như một người thân ở xa, lòng sẽ không thôi nhớ nhưng sẽ không bi quan nữa.
Trải qua nhiều biến cố, Đan Tâm dường như hiểu ra một số chuyện, cũng hiểu chuyện hơn, mạnh mẽ hơn.
Một đứa trẻ khi có ba mẹ tốt yêu thương thì có thể hôn nhiên, vui vẻ một đời nhưng nếu đứa trẻ bất hạnh không có được tình yêu của người thân tất sẽ thận trọng và tự lập hơn.
Đan Tâm đeo chiếc khăn tang bước vào biệt thự Hàn gia, hôm nay Hàn Thanh Triết cho người đến đón cô về nhà cũng là vì chuyện của Triệu Y Trân.
“Đan Tâm, con thấy chuyện này nên giải quyết như thế nào? Hay để mẹ thay con quyết định được không?”
Huyền Thanh nắm lấy tay Đan Tâm ngôi bên cạnh, đối diện là Hàn Lam Vũ và Triệu Y Trân.
Hàn Lam Vũ nhìn cô không chớp mắt, từ lúc tới đây cô không có bất cứ lời nào, đôi mắt sưng đỏ, thần sắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-the-la-tre-con/1175361/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.