Ở sân bay trời đổ mưa phùn, sương mù phủ trắng xóa, tâm trạng con người dường như rất dễ bị tác động bởi khung cảnh như thế này.
Đan Tâm ho khan vài tiếng kéo mép áo sát vào nhau, cô ngồi dựa đầu vào vai Tử Lam tĩnh lặng nhìn dòng người ngược xuôi ở trên băng ghế chờ ở phía trước quầy soát vé.
Bạch Thi Tịnh làm xong thủ tục đi tới gọi hai người: “Đến giờ rồi, chúng ta đi thôi!”
Hàn Tử Lam đỡ Đan Tâm đứng dậy, cô đột nhiên nhớ tới chuyện cũ, lúc chạy trốn đám côn đồ cùng Hàn Tử Lam khiến chậm trễ không thể về kịp, nhờ có Tử Lam và Roy nên cô mới về nước được hoặc khi đó không có hai người, không có điện thoại, không có túi tiền, không có giấy tờ tùy thân, cô cũng không biết cô sẽ ra sao nữa.
Đan Tâm cười mỉm, nói: “Roy vẫn khỏe chứ?”
“Em vẫn nhớ tới cậu ta à? Cậu ta lúc nào cũng hỏi thăm vê em, hẹn một ngày sẽ qua đây gặp em nhưng anh thấy tốt nhất chúng ta nên qua đó gặp cậu ta!”
Hàn Tử Lam mỉm cười bất lực.
Đan Tâm cũng mỉm cười hiểu ý, Roy là một người năng động, cậu ta đi tới đâu nơi đó liên ồn ào, cô cũng chưa có nhu cầu làm xáo trộn cuộc sống nơi này.
Đan Tâm cười nhẹ: “Nói có lý!”
“Lúc nào đó anh sẽ đưa em qua đó, thực ra thành phố biển rất đáng sống, nhưng nó lại cho em quá nhiều ký ức buồn, đáng tiếc thật!”
Hàn Tử Lam hồi tưởng lại.
Đúng là rất buồn, nhưng không hẳn là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-the-la-tre-con/1175353/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.