Trưa hôm đó, Đan Tâm tự bắt taxi đến nhà Dư Cảnh Nam để thăm Henry rồi nấu ăn với Dì Lý sau đó mang thức ăn bỏ vào cặp lồng rồi mang tới cùng ăn với Dư Cảnh Nam.
Một phần là vì cô không còn nơi nào để đi, một phần là muốn tới thăm vú nuôi, một phần nữa là cô không muốn Dư Cảnh Nam cứ phải ăn uống qua loa và không điều độ nữa.
“Ăn đi, là Dì Lý và tôi cùng làm cho chú đóI”
Đan Tâm cười khì.
“Hả? Đan Tâm, có phải em đang bỏ nhà đi bụi, không còn chỗ để ăn cơm nên mới đến đây không?”
Dư Cảnh Nam nghỉ hoặc nói.
Đan Tâm vừa dọn thức ăn ra bàn vừa xới cơm đưa cho Dư Cảnh Nam một bát: “Cũng là mười lăm phút ăn cơm tại sao chú không dùng mười lăm phút này để ăn cơm mà cứ để tới hai giờ chiều là thế nào?”
Đan Tâm ngước nhìn Dư Cảnh Nam, chân thật hỏi: “Bộ bác sĩ thì không bị bệnh hả?”
“Em đang đá xoáy tôi đấy à?”
Dư Cảnh Nam liếc cô.
“Tôi rất chân thật muốn biết!”
Doãn Đan Tâm lắc đầu phủ nhận.
“Ăn cơm đi!”
Dư Cảnh Nam không còn muốn nói gì thêm.
“Khoan đã, chúng ta còn một khách mời chưa tới!”
Đan Tâm vừa nói xong, bên ngoài liên có tiếng gõ cửa.
“Tới rồi kìa!”
Đan Tâm mỉm cười tỉnh nghịch rồi chạy ra mở cửa.
“Xin chào, xin chào, em không làm phiền mọi người chứ?”
Lâm Hải Quỳnh nhảy vào cười một cái, trên tay cầm bát đũa vây vây.
Dư Cảnh Nam thở dài, đưa tay lên bóp trán, hắn đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-the-la-tre-con/1175321/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.