Chương trước
Chương sau
Hàn Tử Lam lái xe đưa cô vào tận cửa, Đan Tâm ngáp ngắn ngáp dài vẫy tay tạm biệt Hàn Tử Lam, chuẩn bị đẩy cửa ra để vào nhà thì Hàn Tử Lam bất ngờ nắm lấy tay cô kéo lại.
Đan Tâm bị kéo bất ngờ ngã về phía hắn, tỉnh cả ngủ.
“Hàn Tử Lam!”
Doãn Đan Tâm nghiêm nghị nhìn hắn: “Cánh tay bên trái của em sắp dài hơn cánh tay bên phải rồi, anh làm ơn đừng kéo tay em nữa, có chuyện gì?”
Hàn Tử Lam bật cười: “Anh chỉ muốn hỏi là, vú nuôi đã ổn hơn chưa? Ngày mai anh có thể cùng em vào thăm vú nuôi không?”
“Sức khỏe của vú nuôi hiện tại đã ổn định hơn rồi nhưng sức khỏe bà còn yếu, bà đang được điều trị tốt nhất bởi Dư Cảnh Nam, chú ấy đã mời cả chuyên gia nước ngoài để cùng điều trị cho vú nuôi.
Nếu muốn thì trưa mai anh bảo Tiểu Vũ rồi tới đón em đi, bây giờ em vào nhà đây, anh về cẩn thận!”
Doãn Đan Tâm đưa tay lên vẫy tay tạm biệt lân hai, Hàn Tử Lam lại kéo tay cô một cái nhưng cô đoán trước được chuyện đó nên đã sớm thu tay lại, ôm trước ngực, liếc nhìn hẳn.
Hàn Tử Lam mỉm cười: “Em vào đi.
Chúc em ngủ ngon!”
“Anh cũng vậy!”
Đan Tâm trả lời rồi mở cửa đi vào nhà, chiếc đuôi khủng long cứ ngoe nguẩy phía sau hông cô làm Hàn Tử Lam chỉ biết bật cười nhìn theo.
Doãn Đan Tâm đội mũ lên đầu, chỉ còn thấy bóng dáng một con khủng long nhỏ nhắn.
Đan Tâm bất ngờ xoay người lại vẫy vây tay với hẳn rồi chạy vào nhà.
Tử Lam mỉm cười rồi lái xe rời đi.
Doãn Đan Tâm lười biếng nhắm tịt mắt lại, cô đi theo cảm giác mò được bộ ghế sofa rồi vòng ra nằm dài trên ghế.
Có tiếng bước chân, cô đoán là Ngô quản gia nên không mở mắt mà lên tiếng: “Hàn Lam Vũ vẫn chưa về ạ?”
Doãn Đan Tâm lại đứng dậy hơi cúi đầu: “Ông Ngô, Chúc ông ngủ ngon ạ!”
rồi lờ mờ mở mắt đi về phía cầu thang.
Đột nhiên phía sau lưng cô vang lên một giọng nói ngọt ngào có chút quen thuộc: “Đan Tâm, là chị đây mài”

Đan Tâm ngưng lại vài giây rồi dứt khoát mở mắt quay lại nhìn, Triệu Y Trân mặc một bộ len tăm bó sát khoe hết đường cong cơ thể, thậm chí nhìn vào còn có chút phản cảm, trên tay còn câm một tách trà ấm bốc khói.
“Tiếu Vũ về nhà mẹ đón em mà, em không thấy anh ấy à”
“Sao chị lại ở đây?”
Doãn Đan Tâm cứng đờ người một lúc, bây giờ mới có thể thốt lên được câu này.
“À Tiểu Vũ muốn đón chị về nhà sớm hơn, dù sao thời hạn hai năm sau em cũng sẽ rời đi, em sẽ không để bụng nếu chị ở lại đây cùng em và Tiểu Vũ chứ?”
Triệu Y Trân mỉm cười ngọt ngào với Đan Tâm.
Nhưng Đan Tâm cảm thấy chuyện này thực sự không bình thường.
Đúng lúc này Ngô quản gia đi tới cúi đầu nói với Đan Tâm: “Thời gian này Triệu tiểu thư sẽ làm khách ở nhà mình, cậu chủ căn dặn người làm dọn phòng cho Triệu tiểu thư, mọi người vừa hoàn thành xong rồi ạ”
“Cô chủ!”
Đám người làm ở trên lầu mang theo dụng cụ dọn phòng đi xuống, nhìn thấy Đan Tâm liền cúi đầu chào hỏi.
Sau đó quay sang khách sáo nhìn Triệu Y Trân: “Triệu tiểu thư ngủ ngon ạ!”
Sau đó lần lượt rời đi.
“Phu nhân, cháu có cân gì nữa không?”
Ngô quản gia tuy xưng hô thân mật nhưng luôn tỏ ra cung kính Đan Tâm như nữ chủ nhân duy nhất trong căn nhà này, cũng là để cho ai đó biết vị trí của mình: “Hàn tổng vẫn chưa về, để Triệu tiểu thư uống trà một mình có chút thất lễ, phu nhân, nếu cháu không mệt thì ngồi lại tiếp trà Triệu tiểu thư cũng là đợi Hàn tổng về ạt”
“Cháu biết rồi.
Ông cũng đi nghỉ ngơi sớm đi ạ!”
Đan Tâm nghe xong trả lời, cô chậm rãi quay lại ngồi ở ghế sofa nhìn Triệu Y Trân: “Chị ngôi đi!”
Triệu Y Trân nãy giờ bị thái độ của mọi người làm cho tức đến chín thịt sôi gan nhưng cô xuất thân là diễn viên nên không khó để diễn nét mặt bình thản tiến đến ngôi xuống đối diện với Đan Tâm.
Trái với nét mặt bình thản lại là giọng nói cay nghiệt: “Cô đang hả hê lắm đúng không? Đừng vội đắc ý, bây giờ có thể cô là nữ chủ nhân trong căn nhà này nhưng không bao lâu nữa đâu, không chỉ có một mà là hai người sẽ thay cô đảm nhận vị trị đó, đến lúc đó tôi không muốn cô ở lại trong căn nhà này nữa, cô hiểu không?”
Triệu Y Trân vừa nói vừa xoa xoa bụng đắc ý.
Lời nói của Triệu Y Trân làm Đan Tâm đang rót trà cũng phải đứng hình vài giây, một là vì hành động xoa bụng cùng lời nói “hai người sẽ thay vị trí của cô”

hai là thái độ trở mặt còn nhanh hơn trở bánh tráng của cô ta.
Đan Tâm hiểu tình chị chị em em trước đây của cô ta đều chỉ là diễn xuất mà thôi.
Cô cười nhạt, tiếp tục rót trà: “Cuối cùng chị cũng lộ bộ mặt thật ra rồi à?”
Dường như Triệu Y Trân rất nóng vội thay thế cô trong căn nhà này cho nên mới bị người làm cố tình phân rõ rạch ròi vị trí với cô thì đã không nhịn được nữa mà khiêu chiến.
Triệu Y Trân định nói gì đó thì phát hiện phía sau lưng có người, cô xoay người lại thì nhìn thấy Hàn Lam Vũ vừa về, vội đứng dậy quay người ra sau ôm lấy cánh tay Hàn Lam Vũ: “Anh đi đâu mà lâu thế, Đan Tâm đã về được một lúc rồi đấy”
“Tử Lam đưa em về à?”
Hàn Lam Vũ tiến vào hỏi Đan Tâm.
Hàn Lam Vũ hỏi cũng như không hỏi, chắc chắc lúc tới đó đón cô quản gia đã nói rồi.
“Chẳng lẽ tôi lại đi bộ về?”
Đan Tâm thờ ơ nói rồi đứng dậy: “Tôi đi ngủ đây, mai còn đi học!”
Đan Tâm bước về phía cầu thang đi lên lầu không thèm nhìn lại bọn họ lấy một lần.
Lúc trước khi Hàn Lam Vũ bỏ rơi cô đến ở cùng Triệu Y Trân trong đêm trăng mật, cô chỉ cảm thấy tủi thân vì một mình ở đất khách quê người lại còn là tuần trăng mật của chính mình lại biến thành tuần trăng mật của chông mình và người phụ nữ khác, dù không hiểu tình yêu là gì, đù người đó chưa là gì của cô thì cũng là một nỗi cơ đơn trong tâm hồn non nớt của Đan Tâm.
Nhưng còn hiện giờ, đó không phải là nỗi cô đơn bảng quơ, không phải là những suy nghĩ đơn giản như kiểu thế giới của chú, thế giới của tôi, thế giới của chúng ta khác xa nhau cho nên chú đang vui ở thế giới của chú, tôi đang bình yên trong thế giới của tôi, hoàn toàn tách biệt.
Trước đây, hai thế giới đó khác một điều là thế giới của chú có nhiều màu sắc rực rỡ, thể giới của tôi chỉ có một màu xanh bình yên.
Còn bây giờ, thế giới của chú có rất nhiều người, thể giới của tôi lại chỉ có một mình chú! Doãn Đan Tâm vẫn còn mơ hồ trong chính thế giới của mình.
Cô thực sự đã xem Hàn Lam Vũ như một người thân! Doãn Đan Tâm bước đi trên cầu thang vòng cung hướng vào nhau, tay đặt trên thành mạ vàng được chạm khắc tỉnh sảo, lên đến tầng hai, cô chậm rãi bước về phòng, Henry dường như nghe được tiếng bước chân liền từ phòng chạy tới.
Khác với vẻ mặt hào hứng, vui vẻ chào đón mỗi khi gặp Henry, Đan Tâm chỉ thuận tay xoa xoa đầu Henry: “Ngoan, mau về ngủ đi!”
Rồi bước vào phòng đóng cửa lại.
Một sự đau đớn xâm chiếm toàn cơ thể khiến cô không cách nào thở nổi.
Cô đứng ở trong phòng, tựa lưng vào thành cửa, nước mắt chảy ra, vốn đã biết một ngày nào đó sẽ không có hắn trong cuộc sống này nữa, nhưng vì sao lại đau đớn như thế? Hay chỉ vì Đan Tâm đã quá khao khát có một gia đình mà gia đình đó đang lung lay cho nên cô mới cảm giác mất mát như thế này?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.