Về đến nhà, Doãn Đan Tâm bước vào trước Hàn Lam Vũ, vừa nhìn thấy Henry ở phòng khách liền chạy đến ôm chầm lấy Henry, con vật cũng vẫy đuôi vui mừng khi thấy cô chủ vê.
Vú nuôi bước ra vui vẻ nhìn Đan Tâm và Hàn Lam Vũ: “Cơm tối đã dọn xong rồi, mời cậu chủ vào dùng bữa luôn ạ!”
Vú nuôi quay sang nhìn cô ân cần mỉm cười: “Đan Tâm, cháu đi rửa tay rồi vào ăn cơm, muộn rồi không thấy đói à?”
“Vú lấy cho cô ấy ăn trước đi!”
Hàn Lam Vũ vẫn đang tập trung cho công việc, vừa về đến nhà là đi lên phòng, Doãn Đan Tâm vội ngước lên nhìn hắn: “Chú không ăn cơm à?”
“Tôi không đói.”
Hàn Lam Vũ trả lời ngắn gọn rồi đi về phòng làm việc.
“Xì, dạ dày chú bằng sắt à?”
Đan Tâm vừa bĩu môi nói nhỏ vừa nhìn hắn bước đi trên cầu thang không rời cho đến khi bước chân của hắn biến mất khỏi tầm mắt.
Vú nuôi đi tới đỡ cô đứng dậy, hai người đi vào trong rửa tay rồi vào dùng bữa.
Ăn xong, Đan Tâm lại quấn quýt với Henry một lúc, cô chạy ra ngoài vườn cầm theo chong chóng của Trình Duật Hạo chạy nhanh về phía trước để Henry phía sau đuổi theo.
Lần nào cũng thế, cô chưa chạy được bao lâu thì Henry đã bắt được cô rồi.
Đan Tâm ngã xuống vạt cỏ, Henry liên tục liếm vào mặt cô làm cô bị nhột quay mặt đi, muốn ngồi dậy nhưng cơ thể Henry nặng đến mức cô không chống đỡ nổi.
Hàn Lam Vũ đứng ở tầng hai, một tay cầm ly nước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-the-la-tre-con/1175270/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.