"Em có thể thôi bê tha như vậy được không?"
Triệt Lâm trở về nhà sau một ngày dài làm việc mệt mỏi lại phải đối mặt với cảnh Hạ Mạn người ngợm hôi hám nốc rượu như nước, nhà cửa bề bộn, đồ đạc vứt lung tung không ai dọn dẹp.
Anh ngồi xuống nhặt từng món đồ nằm dưới sàn, đến khi nhặt nốt cái áo sơ mi thì Hạ Mạn lại ném hộp thức ăn còn sót lại nước sốt văng tung tóe trên sàn. Không chịu nổi tình cảnh hiện tại, Triệt Lâm vứt hết tất cả đồ mà anh cất công thu dọn, đứng lên kéo Hạ Mạn ra ngoài ban công để gió mạnh tạt vào mặt cô.
"Anh điên à? Anh làm gì vậy chứ? Thả em ra!”
Hạ Mạn vùng vẫy, đầu tóc rối bời, da mặt sẫm đi khô nám, xuống sắc thấy rõ.
"Tỉnh chưa? Nếu chưa tỉnh thì để gió tạt cho em tỉnh rồi nói chuyện với anh."
"Anh muốn nói gì?"
Hạ Mạn nhìn anh một cách dò xét, một lát thì cười khẩy, ánh mắt chán ghét: "Có phải anh muốn nói anh sẽ chia tay tôi để quay về bên cạnh Hạ Hàn không? Cô ta bây giờ nổi tiếng rồi, còn có người chống lưng, vẫy đuôi với cô ta vẫn hơn là đóng mấy vai quần chúng rẻ tiền."
"Em đang nói gì vậy?" Triệt Lâm trợn mắt.
"Còn không phải sao? Nếu không là Hạ Hàn, vậy thì chắc là Lộ Sơ. Từ lúc anh cùng cô ta trở về Thượng Hải tôi đã thấy hai người rất thân thiết rồi.”
“Em điên rồi cũng đừng nói người khác điên theo được không? Anh và Lộ Sơ chẳng có gì cả, anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-the-hao-mon-day-bao-tong-tai-da-nhan-cach/1728031/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.