Lam Thần Vũ mở cửa bước vào. Điều anh nhìn thấy đầu tiên là Hạ Hàn đang nằm xoa xoa bụng mình, đầu nghiêng trên gối hướng mắt nhìn ra cửa sổ.
“Hạ Hàn.”
Anh khẽ giọng gọi, cô quay lại thấy anh rụt rè đứng đó thì mỉm cười: “A Thần, vào đây đi.”
Lam Thần Vũ còn chưa kịp ngồi xuống thì Hạ Hàn đã nắm lấy tay anh đặt lên bụng mình.
Đôi đồng tử tuy phủ đầy mệt mỏi nhưng khuôn miệng nhỏ nhắn vẫn giảo hoạt: “Anh xem trong bụng em có gì này.”
Không còn lời nào đẻ diễn tả cảm xúc hạnh phúc đang vỡ oà, Lam Thần Vũ cúi xuống hôn lên bụng cô, thì thầm nói với em bé bên trong: “Chào con, ba tên là Lam Thần Vũ, là ba của con.”
“Con còn chưa thành hình người, anh nói làm sao bé nghe được chứ?”
Nhìn Hạ Hàn cười vui vẻ như vậy, anh lại cảm thấy bản thân thật sự vô trách nhiệm với danh nghĩa là một người chồng.
“Xin lỗi.” Anh nắm lấy bàn tay cô hôn nhẹ, “Xin lỗi vì không có thời gian để ý đến em. Ngay cả việc em có thai anh cũng không biết, đúng thật đáng trách.”
“Ngay cả em còn không biết mình có thai, sao có thể trách anh được?”
Sự thật là như vậy, trong suốt quá trình dưỡng bệnh, cô không hề có dấu hiệu nào của một người mới bắt đầu có thai nên cô cũng chẳng mấy để ý đến sự khác thường ít ỏi của cơ thể.
Nhưng nói đến việc “có thai”, trong lòng Hạ Hàn bỗng lại xuất hiện một vách ngăn, ẩn hiện như một cán cân, một bên là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-the-hao-mon-day-bao-tong-tai-da-nhan-cach/1728024/chuong-37.html