*Ầm Ầm*
*Ầm Ầm*
Phút chốc, cả hai cũng đã kịp đến nơi mà mình muốn đến. Nhưng chỉ tiếc một điều rằng: " Bình minh tím mà K.O đã nói, hoàn toàn đã biến mất " Nó có gì đó buồn rười rượi, nhưng khóe miệng vẫn mỉm cười. Không sao! Đây đâu phải là lần cuối đâu mà nó phải lo chứ! Dù sao đi nữa, sau khi nó khỏe lại, nó sẽ vẫn có thể nhìn ngắm bình minh thôi.
Thấy nó không nói gì, anh thở dài, rồi đi đến trước mặt nó khụy xuống. Đưa tay nắm lấy bàn tay bé nhỏ kia, K.O vội mỉm cười:
-Anh xin lỗi Khiết Như! Anh đã không thực hiện được lời hứa là để em nhìn thấy bình minh tím. Nhưng mà, anh có thể hứa với em. Nhất định sau này, anh sẽ để em thật hạnh phúc. Có chịu không?-Anh hỏi, nó nhìn anh hồi lâu rồi im lặng. Hạnh phúc, hạnh phúc là gì vậy? Có ai, có ai trả lời cho nó không? Nếu nó đồng ý với anh, cũng đồng nghĩa với việc, sẽ khiến nó trở thành gánh nặng của anh không? K.O tốt như vậy, sao nó có thể để bản thân luyên lụy anh chứ! Không! Nó không thể làm như vậy đối với anh!-Khiết Như! Em trả lời anh biết có được không? Em sẽ đi cùng anh, trở về Pháp có đúng không? Trở về đó, sống cùng ông anh và anh. Ông của anh, rất có thiện cảm với em. Chỉ cần em nói một câu thôi, được hay không?-Rớm nước mắt đối diện anh, nó bất giác gật đầu:
-Dạ được!-Nó đáp, rồi vươn người về phía trước ôm chặt cổ anh-Em sẽ theo anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-the-cua-thieu-gia-baby-sieu-ngoc/1326523/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.