“ Người đó! Không thể nào! Bà ấy không phải! Không phải mẹ của mình đúng không? Không thể nào! Không thể nào! ”
-Không thể nào!-Dừng trước bờ biển xanh, nó lớn giọng phủ nhận. Chín năm không gặp, có thể không phải bà! Nhưng, cảm giác khi nhìn vào đôi mắt đó, nó lại không thể chối cãi. Bà! Là người nó hận nhất. Cũng là người, mà nó mong chờ nhất. Nó phấn chấn trở lại, không phải là vì muốn gặp bà sao? Nó vượt qua tất cả, cũng không phải là vì bà hay sao?-Hức hức, Đồng Khiết Như! Mày thật sự rất ngu ngốc! Mẹ mày ở kia, tại sao? Lại không chạy đến ôm bà ấy? Tại sao? Lại một mực chạy đi? Tại sao? Rốt cuộc là tại sao? Hức hức-Khụy xuống, nó nắm chặt cát trong tay. Mỗi hình ảnh trong đầu, lại xuất hiện một lần nữa. Yêu thương, được định sẵn không thể gạt. Nhưng mà tổn thương, vẫn không thể khướt từ. Đứng trước bà, nó lại có hai cảm giác trái ngược. Vừa hận, cũng đồng nghĩa vừa thương. Mối quan hệ mẹ con, thì mãi mãi, không bao giờ thay đổi. Thử hỏi, ai lại chọn được, người đã sinh ra mình?
*Ầm Ầm*
Tiếng sóng biển, cứ thay nhau đổ vào bờ. Chúng ập mạnh, rồi phút chốc dừng hẳn. Thoạt tiên yên tĩnh, nhưng thoáng chút lại ồn ào. Cứ thế, mỗi giai đoạn trải qua, nó đều nếm trọn hẳn. Cảm giác đôi tay đang lạnh, nhưng lát sau, lại từ từ ấm dần.
Ngẩng mặt, nó ảo não nhìn ra xa, rồi vô hồn đứng dậy. Khụy gối lâu dưới lớp cát, khiến nó khó vận hành. Từng bước đi, ngay lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-the-cua-thieu-gia-baby-sieu-ngoc/1326513/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.