_Joy! Lái xe đến công ty đi! Một giọng nam trầm cất lên,khiến anh chàng tài xế trợn mắt,một phút trước còn muốn về nhà,một phút sau,lại thay đổi ý định! Trên đời này,chắc chỉ có ông chủ anh thôi,ngoài ra,rất khó tìm một người nào khác! _Dạ được! _Ừm!-Không rời mắt khỏi cô gái trong tay,anh cúi xuống kiss nhẹ lên mái tóc_Một con người,dù bận bịu như thế nào đi nữa,người quan trọng của họ,và công việc của họ,chắc chắn cũng sẽ làm tốt,tôi muốn thử xem,khi em ở bên cạnh tôi,cùng lúc giải quyết công việc,thì sẽ như thế nào?-Anh có lẽ,là một con người kỳ lạ nhất trên thế giới này,người ta chỉ khi nghĩ đến công việc,đã là rất đau đầu,huống hồ,cùng lúc chăm sóc một người khác,nhưng với anh,lại là một thử nghiệm thú vị! _Dậy rồi sao?-Ngước mặt lên nhìn anh,nó đâm ra bối rối,riêng người con trai,chỉ lẳng lặng chau mày,những gì anh nói,nó đã nghe hết rồi à?_Nếu vậy cũng tốt,đúng lúc thư ký của tôi có việc nghỉ một ngày,nếu em đã dậy,thì đến thế chỗ cô ta là được-Người phía trước cười khổ khi giọng anh vừa cất lên,lại là giọng điệu khiêu khích này,nếu anh học theo Korean,có khi sẽ tác dụng ngược mất! Đặt tầm mắt ở nơi anh,cô gái nhỏ đơ ra từng chút,nó lại có diễm phúc,trở thành thư ký của anh ta hay sao?_Sao hả? Không thích đề nghị không công này à? Vậy thôi được,sau khi,em làm xong,tôi sẽ đền đáp cho em,được chứ?-Nhướng mày,Korean di chuyển bàn tay lên khuôn mặt nó,nụ cười ấm áp,đi đôi một chút gian tà! _Nhưng..tôi chỉ biết viết kịch bản,việc của thư ký,làm sao tôi biết làm chứ? Anh nên kiếm người khác thì hơn!-Nhận được câu phũ phàng,mặt Korean biến thành trầm lặng_Tôi muốn về nhà,tôi muốn gặp K.O! Anh đưa tôi về đó,có được không?-Hít thở một hơi sâu,người con trai nhìn vào nó,lạnh lùng! _K.O sao? Anh của em đi rồi! Vì sợ em,sẽ níu chân anh ta,vì sợ em,khiến anh ta dao động,vì sợ em bật khóc,thay vì..học cách mỉm cười! Đã đủ chưa hả? _S..sao chứ? ________________________ *Biệt thự Pink* *Cạch* _Tiêu Nhiên...-Trở về với kỳ vọng bao nhiêu,cô gái nhỏ lại sa sút thế đấy,căn phòng trống trải,cả vật dụng cá nhân,cũng thay nhau chạy cùng.Buông vội chốt cửa ra,nó lơ đãng bước về phía tủ đầu giường,bức thư trắng mỏng manh,đính kèm chút ươn ướt_Em ghét anh lắm,hức hức-Dò nát bức thư trong tay,nó khụy xuống dưới sàn nhà nấc nghẹn,phút hối hận bao trùm,cô gái nhỏ tìm tòi đọc trọn! Nội dung: Xin lỗi Khiết Như,thay vì mỉm cười đứng trước mặt em,để thốt ra câu nói,anh rời khỏi,thì anh lại chọn cách,em và anh rất ghét,đó là.. Im lặng,để đối phương oán hận mình,trách mắng mình,thậm chí..sẽ khóc vì mình! Đó là một trong những lý do,anh hoàn toàn rất sợ,anh từng hứa,sẽ nói với em về việc anh rời khỏi,nhưng em có biết,khi nhìn thấy em,anh lại trở nên yếu đuối hay không? Trên thế giới này,người anh quan trọng,chắc chắn chỉ có em,mãi mãi chỉ có em,nếu muốn anh lựa chọn công việc và em,người đầu tiên anh hướng đến,chắc chắn là cô bé cứng đầu năm đó! Em có biết,ngay từ đầu anh gặp em,số phận như cho anh biết một điều,người quan trọng,đôi khi đến rất chậm,nhưng mà..lại ở bên ta rất lâu! Chăm sóc em,yêu thương em,là trách nhiệm anh đảm nhận,không cho người khác tổn thương em,cũng là việc anh nên làm! Nếu có thể,anh rất muốn,em trở về với anh! Thế nhưng,anh muốn em ở bên cạnh ba em lâu hơn,sau đó,sẽ đến đón em,cho nên..em tuyệt đối không được khóc,những người còn lại,dù tính cách có như thế nào đi chăng nữa,thì anh biết chắc rằng,họ sẽ không để em tổn thương,thành tâm yêu thương em,lo lắng và muốn tốt cho em! Vậy nên..em phải hứa với anh,ở đó,phải thật sự vui vẻ,có biết không? Cô bé năm xưa,phải thật sự thoát ra khỏi quá khứ đó,hứa với anh,được chứ? Tính cách bướng bỉnh của em,sẽ có người,bằng lòng tiếp nhận! Ngoài anh ra,còn rất nhiều người khác,phải không? Giống như câu ba em từng nói,con gái của ông ấy,vốn sinh ra,là để người khác bảo vệ,nâng niu,và học cách kiên nhẫn! Dù em hoàn toàn là một hạt cát nhỏ,những lữ khách du hành,sẽ không vì vậy,mà vứt bỏ đi,có đúng không? Khiết Như,trân trọng bản thân,tức là..đã trân trọng những người yêu thương em,vì thế..không được,tự hủy hoại bản thân,có nhớ không hả? Don"t cry! I"m here! Kí tên: K.O! _Tiêu Nhiên.. Buông lỏng bức thư,con người kia im lặng để nước mắt tuôn vội,không được khóc,làm sao có thể không khóc! Cuối cùng,nó cũng hiểu được,cảm giác bị bỏ rơi từ nhiều năm trước,và ngày hôm nay là như thế nào? Cũng hiểu được,khi rời đi,bằng cách tàn nhẫn này,sẽ để lại cho người đối diện ra sao? Cuối cùng,nó cũng đã hiểu,cuối cùng,nó cũng đã hiểu! _Bây giờ..có lẽ em đã hiểu rồi phải không? Hiểu được cái cảm giác chết tiệt này,là như thế nào,rồi phải không?-Ngước mắt lên nhìn Korean,nó càng khóc to tiếng,hóa ra,là loại cảm giác này? Khụy gối xuống bên cạnh cô gái kia,anh đưa tay kéo nó vào lòng,dù anh rất giận,có thể muốn phát điên,cũng có thể,muốn tự tay giết nó,nhưng mà..anh không thể,bỏ rơi nó,cũng như,nhường cho một người khác_Nếu em đã hiểu được cảm giác ngột ngạt này,thì phải hứa với tôi,không được tiếp diễn nó,một lần nào nữa hết,được chứ?-Vòng tay qua người anh,nó dùi đầu vào khuôn ngực rắn chắc_Phải! Là xiết chặt như vậy,như thế..tôi sẽ không sợ em chạy mất,Đồng Khiết Như,nếu em muốn khóc,thì cứ việc khóc,tôi sẽ không mắng em!-Theo thói quen xiết chặt ai kia,anh để yên cho áo mình ướt đẫm,đây không phải lần đầu,có lẽ,cũng không phải tương lai không tiếp diễn,nhưng một người đàn ông tốt,không phải là,việc hứa dùng cả đời lau nước mắt cho người con gái mình thích,mà là,không để cho họ phải khóc,dù bất cứ giá nào! _Khiết Như.. Đứt dần một dậm câu,cảnh tượng kia,khiến anh phải im lặng,sự thật hiển nhiên,anh đến trễ thật rồi! Lạnh lùng quay lại phía ai,người con trai giữ chặt nó,trầm lặng! _Đến rồi sao? ... Chúc m.n đọc truyện vui vẻ! <3
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]