Chương trước
Chương sau
Mã Dược mang theo hơn ngàn tên Hoàng Cân tàn binh nguyên là muốn tránh xa quan quân đại doanh, nhưng mà quan quân trong doanh phản ứng quá nhanh, trong thời gian cực ngắn đã tập kết xong, hò hét từ trong doanh trại xông ra ngăn cản.
Trong ánh nắng buổi sớm yếu ớt, hai quân đánh tại một chỗ rồi lâm vào hỗn chiến, quan quân chuẩn bị không đủ, rất nhanh liền bị Hoàng Cân tặc xông phá phòng tuyến. sau khi xông phá phòng tuyến, Hoàng Cân tặc cũng không tiến hành dây dưa nhiều, nhanh chóng bỏ lại quan quân hướng phía bắc trốn đi, chỉ trong chốc lát công phu, quan quân sững sờ tại chỗ không dám đuổi theo truy kích đã chỉ còn có thể từ xa nhìn theo bóng lưng bọn họ mà thôi. Nhóm Hoàng Cân này dù chi là tàn binh bại tốt, nhưng đều là từ trong cõi chết thoát ra đều chính là hán tử cường tráng, nếu không có thể chất cùng lực chân hơn người, căn bản không co khả năng đi theo Quản Hợi giết xuyên qua trùng vây, từ Uyển thành một đường bỏ chạy đến Tinh sơn. Hiện tại lại là theo Mã Dược đi tìm cuộc sống mới, trong đầu bọn họ hết thảy đều nghĩ đến rượu ngon, thức ăn ngon, gái đẹp, tự nhiên là sử dụng ra mười hai thành sức lực, tất cả bỏ trốn so với thỏ còn nhanh hơn.
Kể ra cũng là Tần Hiệt chủ quan, gã này quá mức tự tin, chắn chắn rằng Hoàng Cân tàn binh sẽ không dám thừa dịp đêm đến xuống núi đột vây, cho nên đem thủ lĩnh các đường nghĩa dũng binh đều triệu đến đại doanh nghị sự. Do khong có chủ tướng, nghĩa dũng binh chân núi phia bắc không dám khinh cử vọng động, chỉ có thể mở to mắt trông theo Hoàng Cân tặc chúng cuốn phăng cát bụi đi mất
Đợi đến lúc Hoàng Trung khoái mã gia tiên (đại ý là giục ngựa chạy nhanh) chạy về quân doanh, Hoàng Cân tặc sớm đã ở ngoài mười dặm, Hoàng trung vội vàng điểm ra sĩ tốt truy đuổi, một bên vội vàng sai người báo cho Tần Hiệt biết rõ. Nhận được Hoàng Trung hồi báo, Tần Hiệt vẫn còn nửa tin nửa ngờ, không quá tin tưởng Hoàng Cân tặc sẽ ở trong một đêm thoát thai hoán cốt, trở nên lợi hại như thế!
Tần Hiệt trước đem Văn Sính ở trên Hào sơn triệu xuống, Văn Sính trèo lên Tinh Sơn xem xét, chỉ thấy một đống người rơm lớn sưởi ấm xung quanh đống lửa, không nhịn được há miệng chửi lớn.
…………………………………..
Lại nói Mã Dược mang theo tàn binh bỏ trốn không được 20 dặm, khó khăn đến được Lão Hà Câu, lúc này đã chỉ còn lại hơn 800 người, vừa mới trải qua một trường hỗn chiến, lại tổn thất hơn 200 người.
Bùi Nguyên Thiệu đã thành kinh cung chi điểu vội vàng chạy lên nắm giữ Mã Dược lại, lớn tiếng nói: " Bá Tề, đừng đi tiếp hướng bắc nữa, hướng bắc là Uyển thành, trong đó có Chu Tuyển đại quân và Hàn Trung cẩu tặc loạn quân, chỉ có thể là một con đường chết."
Quản Hợi cũng trầm giọng nói: " Không sai, trước mặt là Lão Hà Câu, có lẽ quan quân lại có mai phục."
Mã Dược trên mặt nổi lên một nụ cười xảo trá, hỏi: " Các ngươi đều nghĩ rằng hướng bắc là một con đường chết?"
" Ừ."
Quản Hợi cùng Bùi Nguyên Thiệu đồng thời gật đầu.
" Vậy thì đúng rồi!" Mã Dược hai tay vỗ vào nhau, cảm thán nói, " Đoán rằng quan quân cũng sẽ nghĩ như vậy, đó sẽ là thời cơ tốt nhất để chúng ta nhảy ra trùng vây, thoát khỏi quan quân."
" Quản Hợi."
" Có."
" Lệnh cho ngươi mang 300 ngươi tại bên trái Lão Hà Câu mai phục, quân đến tập kích thì nhìn thủ thế của ta làm hiệu, suất quân giết ra."
" Bùi Nguyên Thiệu."
" Có."
" Lệnh cho ngươi mang 300 người tại bên phải Lão Hà Câu mai phục, quan quân đến tập kích thì nhìn thủ thế của ta làm hiệu, suất quân giết ra."
" Những người còn lại, theo ta đến phía trước Lão Hà Câu nghỉ ngơi."
Quản Hợi và Bùi Nguyên Thiệu mặc dù không hiểu được dụng ý mà Mã Dược an bài, nhưng vẫn điểm sĩ tốt đều tự mang đi mai phục, Mã Dược để lại hơn một trăm người làm hiệu tại trước Lão Hà Câu ngồi xuống nghỉ ngơi, cũng là đợi quan quân đến.
Cái này lại là một lần đánh cuộc tính mạng!
Nếu như chủ tướng quan quân đủ cẩn thận, đầu tiên tập hợp toàn bộ quân đội sau đó mới lại hướng phía bắc truy kích, như vậy hai đường phục binh Mã Dược an bài liền không có chỗ sử dụng, đối diện với quan quân mà binh lực chiếm ưu thế, trang bị chiếm ưu thế, lại huấn luyện có chất, Hoàng Cân tàn binh cũng chỉ có thể là lấy trứng chọi đá, kết quả cuối cùng chính là bể đầu chảy máu.
Mã Dược đặt cược chính là quan quân khinh địch!
Hoàng Cân tặc trước giờ biểu hiện tệ hại, rất dễ làm cho quan quân tự cao tự đại, thêm vào đó là đêm qua lại từng thảm thương chịu quan quân vài đường mai phục, bị đánh cho chật vật chịu không nổi, quan quân khí thế hống hách chỉ có thể càng sâu. Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com
Vừa nãy mặc dù bỏ chạy vội vàng, nhưng Mã Dược vẫn còn đánh giá được một chút quan quân trấn thủ ở chân núi phía bắc, ước chừng chỉ có hơn 500 người, nếu như quan quân chân núi bắc không đợi quan quân ở ba hướng khác hội họp mà lại cô quân truy đuổi, như vậy Mã Dược sẽ có cơ hội rất lớn trước tiên kích phá một đường quan quân này, sau đó thong dong trốn đi, từ nay về sau nhảy ra khỏi sự bao vây của quan quân.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, mặc dù ở trước mặt sĩ tốt, Mã Dược cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh tự nhiên, nhưng trên thực tế thì khẩn trương không thôi, đối diện với sự lựa chọn sinh tử, không người nào có thể không lo không lắng. Mã Dược không phải là thần cũng không phải là ma, chỉ là một tên tiểu nhân vật tại thời loạn này đi tìm một cuộc sống tốt mà thôi.
Cuối cùng, cái gì đến cũng sẽ đến.
Chờ đến khi chân trời phía nam một bụi quan quân đột nhiên xuất hiện, tảng đá đè nặng trong lòng Mã Dược cuối cùng cũng được dỡ xuống, lại cược đúng rồi! Bây giờ dù lão già hoàng đế trong Lạc Dương thành có đích thân đến, cũng giữ không được chi Hoàng Cân tàn binh không đủ ngàn người này.
…………………………………
Hoàng trung cưỡi một con ngựa làm tiên phong xông lên trước nhất, bởi vì buộc hành quân cấp tốc, 500 nghĩa dũng binh của hắn đã bị kéo thành một hàng trường xà trận, chạy nhanh nhất vẫn có thể miễn cưỡng theo được phía sau mông ngựa của Hoàng trung mà hửi bụi, chạy chậm thì đã rơi lại phía sau đến vài dặm rồi, nhưng Hoàng trung vẫn tiếp tục thúc dục sĩ tốt tăng tốc truy đuổi.
Hoàng Trung trong lòng lo lắng a.
Lần đầu tiên tác chiến dưới trướng Tần đại nhân, tấc công chưa lập đã không nói, cư nhiên còn để Hoàng Cân tặc từ chân núi bắc nơi hắn trấn thủ bỏ trốn, Hoàng Trung trước giờ vẫn tâm cao khí ngạo như thế nào chấp nhận được?
" Nhanh, nhanh lên chút nữa!"
Hoàng Trung mày rậm nhíu chặt, quay đầu lại không ngừng hồ hào sĩ tốt, một tên sĩ tốt tinh mắt đột nhiên chỉ hướng trước mặt la lên: " Tướng quân nhanh nhìn, Hoàng Cân tặc khấu."
Hoàng Trung lập tức quay đầu lại, ánh nắng sáng yếu ớt đã không còn, quả nhiên nhìn thấy ở trước Lão Hà Câu mà đêm qua từng thiết lập mai phục, có một đội ước chừng trăm tên Hoàng Cân tặc kiệt sức đang ở đó hoặc nằm hoặc ngồi, lúc này Hoàng Cân tặc cũng đồng thời phát hiện thấy quan quân, giống như con thỏ bị hoảng sợ từ mặt đất nhảy dựng lên, lại như một bầy ong vỡ tổ chạy sâu vào Lão Hà Câu.
Hoàng Trung tinh thấn phấn chấn, thầm nghĩ đây phải là một cổ Hoàng Cân nhỏ bị rớt lại phía sau, vậy đại đội Hoàng Cân tặc có lẽ cũng ở phía trước không xa lắm.
Lòng nôn nóng lập công của Hoàng Trung làm cho hắn hoàn toàn không để cổ Hoàng Cân nhỏ khoảng trăm người này đặt vào trong mắt, không đợi đại đội sĩ tốt phía sau chạy đến, liền mang hơn 100 người phía trước miệt mài xông đến Lão Hà Câu, hơn nữa thề rằng phải tiêu diệt toàn bộ cổ Hoàng Cân này. Phải nói rằng, Hoàng Trung am hiểu binh thư, tinh thông binh pháp, vốn không nên phạm phải sai lầm sơ đẳng là khinh địch mạo hiểm tiến lên như vậy, không ngờ được lại bị Mã Dược nắm đúng tâm tư.
Khinh địch! Từ sâu trong lòng, Hoàng Trung chưa từng đem Hoàng Cân tặc đặt vào trong mắt, bất quá chỉ là một bầy ô hợp chi chúng, căn bản là không chịu nổi một kích, đêm qua Lão Hà Câu trận chiến, càng làm tăng thêm ấn tượng đó.
Sâu trong Lão Hà Câu, cổ Hoàng Cân nhỏ trăm người nọ đã bị dồn vào tuyệt cảnh.
Sau lưng là truy binh, trước mặt là một mảnh bùn lầy, đã là trốn không thể trốn, cổ Hoàng Cân nhỏ nọ từ bỏ ý đồ chạy trốn, đến trước dãy đất ở bờ sông thì quay người lại, hiếm thấy là muốn cùng quan quân làm cá chết lưới rách, Hoàng Trung hét lớn một tiếng, giục ngựa vọt lên, múa đao nhắm đến tên Hoàng Cân tặc khấu nhìn có vẻ nghi biểu bất phàm đứng ở trước nhất chém tới.
Trước trận của Hoàng Cân, Mã Dược giơ cao tay phải, đôi mắt âm u lạnh lẽo khóa chặt Hoàng Trung, sau đó hung hắng quất xuống.
" Hưu!"
Trong tiếng xé gió sắc bén, sát khí lạnh như băng từ bên trái loáng cái đã kéo đến, Hoàng Trung cả kinh lập tức lách người né tránh, khó khăn né được để không bị trúng yết hầu là chỗ yếu hại, nhưng lại không né được hoàn toàn vẫn trúng phải bả vai.
" Chốc."
Một tiếng trầm muộn vang lên, mũi tên sắc bén đã bắn xuyên qua thiết giáp bảo vệ lồng ngực, hung ác xuyên qua vai phải Hoàng Trung.
" Ai da!"
Hoàng Trung kêu thảm một tiếng, thiếu chút nữa là từ lưng ngựa rớt xuống, thiệt là quanh năm bắn nhạn nay trái lại bị nhạn mổ mù mắt, Hoàng Trung vốn là cao thủ dùng cung, không nghĩ đến hôm nay ngược lại gặp phải bị người khác ám toán bắng cung tên!
" Giết thôi ~~"
Trăm tên Hoàng Cân đã thân lâm tuyệt cảnh dẫn đầu xống lên giết qua.
" Giết thôi~~ …"
" Giết a ~~"
Tiếng hô giết như bài sơn đảo hải từ hai bên trái phải Lão Hà Câu chợt vang lên. Từ sâu trong các bụi cỏ rậm hai bên hông, Hoàng Cân tặc khấu như bầy quỷ mị bất ngờ xuất hiện, như một cơn thủy triều hướng phía trăm tên Hoàng Cân ở giữa mà chém giết qua, mặc dù chỉ là hư trương thanh thế, nhưng một trăm nghĩa dũng binh sau lưng Hoàng Trung đã cực kì hoảng sợ
" Không ổn, trúng mai phục rồi!" Hoàng trung tim gan rét lạnh, ghì ngựa quay đầu bỏ chạy, " Rút lui, nhanh rút lui!"
Chủ tướng vừa chạy, nghĩa dũng binh sớm đã rét lạnh trong lòng cũng nhanh chóng mất đi ý chí kháng cự, hướng phía sau lưng co giò bỏ chạy, những nghĩa dũng binh theo liền phía sau vẫn còn không rõ xảy ra chuyện gì, liền bị rối loạn trận cước, đợi bọn họ biết rõ phía sau Hoàng Cân tặc khấu đang như cơn thủy triều cuốn qua, trong lúc hoảng loạn càng không cần biết là có bao nhiêu nhân mã, liện vội vàng quay người bỏ trốn theo.
Binh bại như núi đổ, Hoàng trung đêm qua từng ở Lão Hà Câu thiết lập mai phục đanh phá Hoàng Cân, bây giờ ngược lại lại bi Hoàng Cân thiết lập mai phục đánh phá! Thật sự có thể nói là thế sự vô thường, biến hóa khó lường.
" Ha ha ha, giết!"
Quản Hợi rống lớn một tiếng, một đao bổ bay một tên quan quân binh sĩ chạy chậm, trong lòng cảm thấy nói không hết sự sung sướng, luôn luôn bị quan quân xem như con chó đuổi chạy khắp nơi, thực sự chưa từng nghĩ đến quan quân cũng có ngày hôm nay, cũng có lúc giống như con chó bị Hoàng Cân đuổi chạy tán loạn, thống khoái, thật sự là thống khoái!
Ngửa mặt lên trời cười dài ba tiếng, Quản Hợi múa đao đang muốn tiếp tục truy đuổi, lại bị Mã Dược kéo giữ lại.
" Được rồi, không cần đuổi theo, ngay lập tức tập hợp sĩ tốt, lập tức chuyển tiến."
" Tại sao?"
Quản Hợi ngạc nhiên khó hiểu, Bùi Nguyên Thiệu ở một bên cũng đồng dạng không thông, bây giờ chính là lúc tốt nhất để đánh chó rớt xuống nước a.
" Quan quân đại đội nhân mã lập tức sẽ truy kích đến, Uyển thành Chu Tuyển đại quân bất cứ lúc nào cũng có thể nam hạ, bây giờ không chạy, tất chết không có chỗ chôn!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.