Mã Dược nặng nề ngồi phịch trên mặt tuyết, bắt đầu hỗn hà hỗn hểnh thở dốc, khiêng một người sống chạy nửa ngày, cho dù là người sắt cũng phải nôn hết thức ăn nữa là, không kể đến thú cưỡi kia, không được nữa ngày thì gãy mất móng, Mã Dược chỉ có thể ném nó bỏ lại nơi hoang dã, sau đó cõng Trâu Ngọc Nương chọn một con đường khác trong núi gập gềnh khó đi mà chạy trối chết.
Nhìn sắc trời, đã bắt đầu âm u, bốn phía quần sơn rậm rạp, cây rừng xum xuê, cũng không biết đã đến vùng nào rồi, chỉ có một điều đáng mừng chính là cuối cùng cũng đem truy binh cho rớt lại rồi.
Mã Dược mặc dù lụy xuống như chó cùng đường, Trâu Ngọc Nương lại đang khí định thần nhàn, trợn to đối mắt đẹp đen long lánh xông đến Mã Dược nhìn không chớp mắt, sau khi nhưng sợ hãi và hoảng loạn ban đầu qua đi, phát hiện Mã Dược cũng không có hung ác như trong tưởng tượng, Trâu Ngọc Nương mới dần dần bình tĩnh xuống, chỉ có một việc làm nàng bốc hỏa chính là tay chân nàng bị trói thành một khối, bị cái tên " hung đồ" đáng chết này khiêng giống như khiêng bao tải nửa ngày trời, bây giờ còn bị hắn thuận tay ném xuống mặt tuyết lạnh lẽo nữa, để cho nàng vừa thấy lạnh vừa không thoải mái.
" Uy, ta lạnh, ngươi có thể hay không tìm cho ta một chỗ sạch sẽ ngồi lên ha?"
Trâu Ngọc Nương hung hăng nói một câu, một điểm giác ngộ là bản thân mình đang làm con tin nên có mà cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-tai-tam-quoc-lam-quan-phiet/173364/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.