"Như vậy tốt quá" Trương Tùng nói: "Việc này không nên chậm trễ. Ngay ngày mai ta sẽ khởi hành đi Lạc Dương".
Phí Thi, Vương Luỹ ôm quyền nói: "Vĩnh Niên huynh bảo trọng".
Lưu Biểu thiết yến khoản đãi sĩ tộc Kinh Tương, Tào Tháo là khách quý nên đương nhiên cũng tham dự.
Rượu quá ba tuần, Lưu Biểu đột nhiên đứng dậy quát to: "Ta có một câu, chư vị hãy lắng nghe".
Âm thanh trong đại sảnh dần dần trở nên nhỏ xuóng, ánh mắt của mọi người đều nhìn vào người Lưu Biểu.
Lưu Biểu liếc nhìn một vòng quanh đại sảnh, hắn cất cao giọng nói: "Cô nay tuổi già sức yếu, dù vẫn còn lòng duy trì chính sự nhưng là lực bất tòng tâm. Hai con trai tuổi còn nhỏ, tài trí đần độn, không đủ lực gánh vác trách nhiệm trấn giữ Kinh Tương. Nay Cô có ý nhường Kinh Châu cho Tào công, khẩn cầu Tào công trấn giữ Kinh Châu. Chẳng hay ý của chư vị thế nào?"
Lập tức trong đại sảnh trở nên vô cùng tĩnh mịch.
Ngoại trừ Hàn Huyền và một số ít người biết ý định thực sự của Lưu Biểu, còn gần như tất cả sĩ tộc Kinh Tương đều cảm thấy vô cùng bất ngờ.
Mặc dù bọn họ cũng có ý nghênh đón Tào Tháo vào làm chủ kinh Châu thế nhưng tất thảy mới chỉ ở giải đoạn chuẩn bị, căn bản vẫn chưa bước tới giai đoạn tiến hành thực sự. Mấy đại sĩ tộc Sái, Hoàng, Vương, Hàn thậm chí còn chưa chính thức thông qua sự việc này. Bọn họ thực sự không thể ngờ hôm nay Lưu Biểu lại nói ra những lời này trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-tai-tam-quoc-lam-quan-phiet/1625710/chuong-492.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.