Chương trước
Chương sau
Quân trọng giáp bộ binh đang cuồn cuộn xông ra ngoài thành rốt cuộc đã tiến tới trước chiến hào. Tưởng Kỳ vừa ra lệnh một tiếng, mấy ngàn chiếc thuẫn nặng nề được chống xuống mặt đất, trong khoảnh khắc đã hình thành trước sau mười mấy bức tường chắn bằng đồng. Tiếng trống trận của quân Tào cũng càng lúc càng vang lên giục giã hơn. Quân khinh giáp bộ binh sớm đã chuẩn bị sẵn sàng liền khênh hơn trăm cái thang mây gào thét vọt tới.
Quân khinh bộ binh quân Tào khênh theo thang mây vọt qua trận địa thuẫn chắn của quân trọng giáp, thả một đầu thang xuống đáy chiến hào và bắt đầu xuống dưới dọn dẹp hàng rào sừng hươu ở đó.
Nhưng vào ngay lúc đó quân cung thủ Lương Châu trên tường quân doanh đã bắn ra một cơn mưa tên, tất nhiều quân lính Tào quân vừa mới xuống tới đáy chiến hào chưa kịp thu dọn hàng rào sừng hươu đã trúng tên ngã vật xuống nhưng quân Tào không vì thế mà từ bỏ ý định của mình. Nhóm đầu tiên ngã xuống, nhóm khinh binh thứ hai nhanh nhẹn vọt lên. Người trước ngã xuống, người sau tiến lên, chỉ trong chốc lát đã có hơn hai ngàn quân kinh bộ binh Tào quân chết trận thế nhưng hàng rào sừng hươu sắc nhọn rốt cuộc cũng bị dọn sạch với một khoảng chiều rộng khoảng hai mươi trượng.
Quân khinh bộ binh Tào quân dùng tính mạng và máu tươi của mình thay quân trọng giáp bộ binh dọn sạch chướng ngại vật.
Tưởng Kỳ ở trên bờ chiến hào chờ đợi vốn đã vô cùng sột ruột, ngay khi hắn thấy quân khinh bộ binh đã dọn sạch được một đường máu, hắn không kiềm chế được nữa, đứng thẳng người dậy, song đao trong tay chỉ thẳng về phía trước, lớn tiếng quát to: "Giết!".
Trong tiếng hò reo như nước triều dâng, năm trăm quân trọng giáp bộ binh hàng thứ nhất đã theo thang mây tiến xuống đáy chiến hào. Mấy trăm dây móc câu đồng loạt được tung lên tường trại quân Lương Châu. Đúng vào lúc ấy phía sau tường trại quân Lương Châu đột nhiên xuất hiện mấy trăm quân đao thuẫn binh, hàn quang loé lên ngay lập tức mấy trăm dây móc câu bị chặt đứt. Ngay sau đó một bó cỏ khô từ trên tường trại được ném xuống bên dưới. Chỉ trong chốc lát cỏ khô được ném xuống chất đầy đáy chiến hào, trong không khí đột nhiên tràn ngập mùi của dầu lửa. Tưởng Kỳ cố gắng ngửi ngửi, lập tức sắc mặt hắn đại biến, hắn vung đao chỉ xuống đáy chiến hào quát to: "Mau rút lui, rút lui lên trên".
Tuy nhiên đã chậm.
Tưởng Kỳ vừa nói dứt lời thì một loạt hoả tiễn từ trên tường trại đã bắn xuống dưới đáy chiến hào. Cỏ khô trước đó được tẩm dầu lửa lập tức bén lửa bùng cháy dữ dội. Chỉ trong khoảnh khắc ngọn lửa bùng lên khắp đáy chiến hào, năm trăm quân trọng giáp bộ binh quân Tào dưới đáy bị ngọn lửa nuốt trọn. Hai mắt Tưởng Kỳ trở nên đỏ ngầu khi chính mắt mình nhìn thấy bộ hạ của mình chạy đi chạy lại, quằn quại, co quắp rên la trong ngọn lửa, hắn chỉ hận không thể bay lên tường trại quân Lương Châu, giết sạch sành sanh quân Lương Châu đang phòng thủ sau tường trại để thoả mối hận trong lòng này.
Đợt tấn công thứ nhất của quân Tào đã được hoá giải một cách đơn giản như vậy. Năm trăm quân trọng giáp bộ binh Tào quân chỉ còn hơn mười người sống sót.
Mặc dù quân Tào bị thiệt hại thê thảm nhưng cuộc tấn công vẫn phải tiếp tục. Tưởng Kỳ vừa ra lệnh một tiếng, năm trăm tên trọng giáp bộ binh hàng thứ hai lại theo thang mây tiến xuống bên dưới, đạp lên thi thể bị đốt thành tro của đồng đội để tiếp tục tấn công. Lúc này quân Lương châu trên tường trại cũng không dùng cỏ khô nữa. Hàng loạt ngọn lao sắc bén từ trên tường trại lao xuống. Thuẫn đồng chắc chắn làm lá chắn cũng khó có thể ngăn cản những ngọn lao sắc bén xuyên thủng, một lần nữa quân Tào đại bại.
Chỉ trong nửa canh giờ ngắn ngủi, quân Tào đã tổn thất ba ngàn quân khinh giáp bộ binh cùng với gần hai ngàn quân trọng giáp bộ binh nhưng ngược lại ngay cả một hàng rào gỗ của quân Lương Châu cũng không thể nhổ được.
Ngoại trừ việc dọn sạch được một đoạn chiến hào, quân Tào thậm chí không thu được một chiến quả nào đáng giá để vui mừng.
Đột nhiên Tào Tháo vung tay nói: "Truyền lệnh, ngừng tấn công".
Tào Hưu vội quay đầu lại quát to: "Chúa công có lệnh, tạm ngừng tấn công".
Ô ô ô.
Tào Hưu vừa ra lệnh một tiếng, hiệu kèn lệnh thê lương lập tức vang lên dậy đất trời.
"Tấn công như vậy không được" Tào Tháo cau mày nói: "Phải cho quân cung thủ xuất trận".
"Chúa công" Tuân Du vội vàng la lên. "Để quân cung thủ xuất trận có phải là vô cùng mạo hiểm không?"
'Đúng vậy, chúa công" Trình Dục cũng vội vàng khuyên nhủ: "Quân cung thủ của ta nếu như muốn áp chế được quân Lương Châu phòng thủ tường trại thì nhất định phải tiến tới cách tường trại năm mươi bước chân tiến hành bắn thẳng vào bên trong, nhưng với khoảng cách như vậy quân cung thủ sẽ rơi vào cảnh cực kỳ nguy hiểm. Nếu một khi Mã đồ phu âm thầm tập họp quân cung thủ thành những nhóm lớn tiến hành bắn chụm dầy đặc, quân cung thủ của chúng ta nhất định sẽ bị thương vong nặng nề. Làm như vậy được không thể bằng mất".
"Lúc này không thể suy nghĩ nhiều như vậy" Tào Tháo lãnh đạm nói: "Truyền lệnh, toàn bộ quân cung thủ tiến lên, yểm hộ quân trọng giáp bộ binh tấn công".
Lúc này thật sự Tào Tháo đã không thể suy nghĩ nặng nhẹ như vậy nữa. Việc cấp bách lúc này chính là phá vây.
Lúc này chỉ có thể, có thể phá vây mà thôi. Một vạn quân cung thủ toàn bộ chết trận thì đã sao nào?
Chỉ cần có thể phá vây thành công, bất kỳ cái gì cũng sẽ có, binh lính cũng có, lương thảo cũng sẽ có, thiên hạ vẫn còn một chỗ giành cho Tào Tháo hắn. Nhưng nếu một khi không thể đột phá ra khỏi vòng vây, giữ lại bằng đó quân cung thủ thì có lợi ích gì? Cuối cùng không phải tất cả sẽ trở thành tù nhân của quân Lương Châu sao?
Tào Hưu vội vàng quay người, hắn giơ cao cây lệnh kỳ trong tay quát to: "Chúa công có lệnh, quân cung thủ xuất trận".
Doanh trại quân Lương Châu. Lý Túc đang thầm tính số lượng quân cung thủ quân Tào. "Ông trời ơi, cả một vạn quân cung thủ" Lý Túc thất thanh kêu lên. "Tào Tháo đang định làm gì vậy? Chẳng lẽ là hắn muốn cho quân cung thủ áp chế quân ta đang phòng thủ trên tường trại sao?'
Trong mắt Cao Thuận không khỏi xuất hiện vẻ nghiêm trọng, hắn nghiêm giọng nói: "Một vạn quân cung thủ lập trận bắn thẳng hòan toàn có thể bắn áp chế quân ta phòng ngự trên tường trại. Với số lượng quân cung thủ như thế trước mặt, chỉ e quân phòng thủ trên tường trại của chúng ta vừa mới ló đầu đã bị bắn thành con nhím, như thế sao chúng ta còn có thể chống đỡ lại thế tấn công của quân trọng giáp bộ binh quân Tào đây?"
Lý Túc nói: "Nhưng Tào Tháo không sợ toàn bộ một vạn quân cung thủ của hắn sẽ bị tiêu diệt sao? Một vạn quân cung thủ xếp hàng dày đặc như thế làm thành thế trận xạ kích, hơn nữa với khoảng cách gần như thế quả thực chúng sẽ là mục tiêu ngon lành cho quân cung thủ của chúng ta. Quân ta chỉ cần tập trung hai ngàn quân cung thủ, tiến hành bắn mười lượt tập trung là một vạn quân cung thủ quân Tào kia sẽ bị thương vong hơn phân nửa".
Cao Thuận nói: "Nhưng Tử Nghiêm đã nghĩ tới chưa? Cứ coi như quân ta có thể tiêu diệt toàn bộ một vạn quân cung thủ quân Tào thì đã sao nào? Nhưng ngay lúc đó quân trọng giáp bộ binh dưới chiến hào đã sớm vượt qua tường trại đánh giết vào trong đại trại quân ta. Một khi hệ thống phòng ngự doanh trại của quân ta bị chọc thủng một lỗ, quân bộ binh quân Tào ở phía sau sẽ có thể theo lỗ hổng đó cuồn cuộn xông lên đánh vào đại trại, khi đó ngay cả quân kỵ binh quân Tào cũng có thể thừa dịp đánh vào. Lúc đó ưu thế về binh lực của quân Tào hoàn toàn sẽ được thể hiện, quân ta sẽ thất bại hoàn toàn".
Lý Túc nghiêm nghị nói: "Thì ra là vậy".
Cao Thuận lãnh đạm nói: "Thế nhưng tất cả mọi việc đã sớm nằm trong dự đoán của chúa công và quân sư. Quân ta đã có đối sách thích ứng. Hơn nữa sắp xếp này sẽ hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Tào Tháo. Nếu như Tào Tháo thật sự muốn làm như vậy, hắn sẽ hoàn toàn tự chuốc lấy diệt vong".
Hai người đang nói chuyện thì bộ tướng Cú Đột chạy tới nói: "Tướng quân, quân cung thủ quân Tào chuẩn bị đi vào tầm bắn".
Cao Thuận nói: "Cú Đột tướng quân, hãy để quân cung thủ trên tường trại và đại bộ phận bộ binh rút lui, chỉ để lại một số ít binh lính để thu hút sự chú ý của quân Tào. Hãy tập trung toàn bộ quân cung thủ ở sau tường trại".
Cú Đột nói: "Mạt tướng lĩnh mệnh".
Quân cung thủ Tào quân nhanh chóng tiến tới trong vòng khoảng cách cách tường trại quân Lương Châu năm mươi bước chân.
Tướng chỉ huy Lữ Kiền vừa ra lệnh một tiếng, quân cung thủ quân Tào đã lập thành thế trận bắn chụm dầy đặc với tốc độ nhanh nhất. Gần một vạn tên cung thủ lập tức giương cung nhắm những tiễn tháp, tường trại quân Lương Châu bắt đầu bắn tên. Những mũi tên sắc bén bay ra thẳng tắp hướng tới tường trại và tiễn tháp. Trong lúc đó Cao Thuận vừa mới ra lệnh cho quân cung thủ trên tường trại và tiễn tháp rút lui. Quân Lương châu khom người rút lui nhưng vẫn có liên tiếp những binh lính không may bị thương sau đó gào lên thảm thiết ngã từ trên tường trại xuống đất.
Màn kịch này thoạt nhìn rất giống với việc e ngại quân cung thủ quân Tào sát thương mà bỏ chạy. Quân trọng giáp bộ binh đang trấn giữ dọc theo chiến hào chuẩn bị tấn công nhất thời hò reo với khí thế như núi lở băng tan. Tinh thần binh sĩ bốc lên ngùn ngụt.
"Ha ha ha, bọn thổ lang Lương Châu chết tiệt đó cũng có phút này" Tưởng Kỳ ngửa mặt lên trời cười to ba tiếng rồi bất chợt hắn gào lên: "Tấn công!".
Lúc này đây Tưởng Kỳ không còn ở lại trên bờ chiến hào nữa, hắn trực tiếp chỉ huy một ngàn quân trọng giáp bộ binh lao xuống chiến hào. Lập tức có mấy trăm dây móc câu lại vung lên, quấn chặt lấy đỉnh cọc gỗ của tường trại. Một tiếng hiệu lệnh to rõ ràng vang lên, hơn một ngàn quân trọng giáp bộ binh bắt đầu ra sức lôi kéo. Hơn một ngàn tên tinh binh ra sức lôi kéo lập tức tạo thành một sức lực kinh khủng. Những cây cọc gỗ cắm sâu vào trong lòng đất bắt đầu lung lay, nghiêng ngả rồi dần dần ngả xuống phía dưới.
Quân cung thủ quân Tào bắn tên như mưa, quân Lương Châu phòng thủ trên tường trại, bị ép tới mực không thể ngẩng đầu lên được.
Trên lâu thành Hứa Xương.
Các tướng lĩnh đang đứng nghiêm sau lưng Tào Tháo nhìn thấy tình hình phát triển thuận lợi lập tức hoan hô dậy đất, chỉ có sắc mặt của Tào Tháo và mưu sĩ tâm phúc Tuân Du là vẫn nghiêm trọng. Sự thật chứng minh lo lắng của Tào Tháo không phải là thừa. Ngay khi quân cung thủ quân Tào mới chỉ bắn ra được hai lượt tên, từ trong doanh trại quân Lương Châu lập tức có một cơn mưa tên dựng lên không trung, giống như một bầy châu chấu dày đặc lướt qua không trung sau đó rơi xuống chuẩn xác vào những hàng ngũ quân cung thủ Tào quân dầy đặc. Trong khoảng khắc tiếng kêu gào vang lên dậy đất, quân cung thủ Tào quân đang giương cung bắn đã trúng tên ngã xuống một mảng lớn.
Điều đám người Tuân Du lo lắng nhất rốt cuộc cũng đã xảy ra. Quân Lương Châu đã tập trung quân cung thủ bắn chụm để tiêu diệt cung thủ quân Tào.
Nếu như ngay lúc này Tào Tháo ra lệnh cho quân cung thủ rút lui, ít nhất hắn vẫn có thể giữ lại chủ lực của quân cung thủ nhưng trong lúc này Tào Tháo vẫn thản nhiên không chớp mắt giống như quân cung thủ đang quằn quại rên la trong vũng máu trước trận tiền hai bên hoàn toàn không phải là binh lính của Tào Tháo hắn. Tào Tháo lạnh lùng quay đầu nhìn Tào Hưu quát to: "Văn Liệt, truyền lệnh Lữ Kiền, toàn quân không được phép rút lui về sau. Trái lệnh xử chém".
"Tuân lệnh". Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com
Tào Hưu vội vã trả lời hắn lập tức ra lệnh cho tên thân binh giơ lệnh kỳ truyền lệnh cho Lữ Kiền trên trận đại. Từ phía xa Lữ Kiền nhìn thấy, trong mắt hắn hiện lên sự bi thương, hắn đột nhiên gào lên một tiếng rồi quay đầu lại, cố sức lên Tam Thạch cường cung, lắp một mũi lang nha tiễn trên dây cung, nhắm về hướng tiễn tháp bên phải có quân Lương Châu trên đó bắn tới.
Một lát sau từ xa lữ Kiền nghe thấy một tiếng hét thê thảm, một tên cung thủ Lương Châu từ trên tiễn tháp ngã lộn đầu xuống, ngay lập tức chúng bị gàng rào sừng hươu đầy kín trong chiến hào xuyên qua thân thể, chết ngay tại chỗ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.