"Cái gì? Hạn cho quân ta trong vòng thời gian một nén hương phải rút khỏi chiến trường ư?" Tào Hồng nghe vậy thì giận tím mặt, quát: "Mã Đại là ai? Quả thực là quá cuồng vọng? Bản tướng quân không tránh đấy? Xem chúng làm gì được ta nào?"
"Thiếu tướng quân xin đừng tức giận!" Vu Cấm vội vàng đi lên trước khuyên: "Quân Ngô và quân Lương vì tranh đoạt thiên tử đã chém giết nhau đến đỏ cả mắt rồi, song phương đều không ngừng tăng binh về ải Thanh Ngưu, duy có chúa công là không chịu tăng binh tới ải Thanh Ngưu. Hiện tại binh lực của quân ta là ít ỏi nhất, vì kế lâu dài, bảo lưu thực lực là điều quan trọng nhất. Không bằng tạm thời rút quân ra khỏi chiến trường, để quân Lương và quân Ngô đánh tới lưỡng bãi câu thương, quân ta ngồi một chỗ ngư ông đắc lợi, có phải là tốt hơn không?"
Tào Chân cũng nói: "Hồng thúc, Vu Cấm tướng quân nói không phải là không có đạo lý."
"Bỏ đi!" Tào Hồng hậm hực nói: "Bản tướng quân tạm thời nuốt cục tức này, đợi quân Lương và quân Ngô giết tới lưỡng bại câu thương thì mới bước ra thu thập con ngựa hoang này. Hừ!"
Thấy Tào Hồng đã đồng ý, Vu Cấm giục ngựa lên trước, quát: "Truyền lệnh, toàn quân lập tức lui ra khỏi quan đạo, tránh vào trong cốc!"
Vu Cấm hạ lệnh, tiếng kèn lệnh thê lương trong khoảnh khắc đã vang lên, nghe thấy tiến kèn rút quân, quân Tào không ham chiến nữa, không chút do dự quay người ra sau rút lui, quân Ngô đang định truy kích thì lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-tai-tam-quoc-lam-quan-phiet/1625690/chuong-472.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.