Cửa ải Thanh Ngưu.
Thái Sử Từ suất lĩnh hơn bốn ngàn bộ binh tinh nhuệ cùng hơn ngàn khinh kỵ vừa tới nơi, thì thấy trong quân doanh bị bỏ đi trên cửa ải không ngờ lại lố nhố đầu người, đầy là binh sĩ Tây Lương. Lúc này Tây Lương binh đang vận chuyển cổ mộc lôi thạch, tu sửa quân doanh bị quân Ngô vứt bỏ, còn có mấy trăm cung tiễn thủ đang xếp hàng trước cửa ải, bày ra bộ dạng ngăn chặn quân Ngô.
Thái Sử Từ thấy vậy thì trong lòng lập tức trầm xuống!
Không nghi ngờ gì nữa, đám Tây Lương binh này chính là đám Tây Lương thiết kỵ đã biến mất trong Đại Biệt sơn, xem ra ba ngàn sơn việt tinh binh của Phan Chương không thể thu thập được đám Tây Lương binh này ở trong núi, để chúng lại âm soa dương thác chạy tới cửa ải Thanh Ngưu! Mà điều này lại khiến hơn năm ngàn tinh binh của Thái Sử Từ rơi vào khốn cảnh hai mặt thụ địch.
Phía sau còn có gần vạn quân Tào và Tây Lương thiết kỵ đang truy sát, phái trước lại lòi ra Tây Lương binh của Mã Siêu, cái này gọi là sau có truy binh, trước bị cản đường, trận này đánh thế nào đây?
"Truyền lệnh!" Thái Sử Từ hít một hơi lệnh, chậm rãi giơ trường thương trong tay lên, ngẩng mặt lên trời quát to: "Toàn quân dừng tiến tới, ở tại chỗ đốn cây, dựng doanh trại!"
Trước mắt đối sách ổn thỏa nhất tất nhiên là đóng trại để thủ!
Nếu không, nếu như đánh vội cửa ải rồi không hạ được, truy binh ở phía sau lại tới, bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-tai-tam-quoc-lam-quan-phiet/1625685/chuong-467.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.