Mã đồ tể đã rút kiếm, Tào Tháo ngoại trừ tiếp chiêu ra thì không còn sự lựa chọn nào khác!
Khóe miệng Tào Tháo thoáng hiện một tia ngoan lệ rất khó phát giác, trầm giọng quát: "Tào Thuần ở đâu?"
Tào Thuần vội vàng giục ngựa lên trước, cao giọng thưa: "Mạt tướng ở đây."
Tào Tháo nói: "Suất lĩnh năm trăm hổ báo kỵ làm tiên phong, đánh tan hãm trận doanh!"
"Tuân lệnh."
Tào Thuần rầm rầm lĩnh mệnh.
Tào Tháo lại nói: "Tàng Bá nghe lệnh!"
Tàng Bá giục ngựa lên trước, ôm quyền nói: "Mạt tướng ở đây!"
Tào Tháo nói: "Suất lĩnh tám ngàn quân tinh nhuệ đi theo sau!"
"Tuân lệnh!"
"Trương Cáp, Tưởng Kỳ nghe lệnh!"
"Mạt tướng có mặt."
"Lưu lại một nửa tinh binh ra hai cánh kềm chế kỵ binh của quân Lương, một nửa quân đội khác thì đột tiến dựa vào trung quân, vu hồi ra sườn sau của quân Lương, tìm cơ hội cắt đứt liên hệ của hãm trậm doanh và bản trận của quân Lương.
"Tuân lệnh!"
Chư tướng đều lĩnh mệnh mà đi, đại chiến hết sức căng thẳng.
...
Chân núi Đại Biệt sơn, cửa ải.
"Ngươi nói gì cơ? Thiết kỵ Lương Châu bỏ chạy rồi à?" Phan Chương trợn trừng hai mắt, nhìn chằm chằm vào vị thiên tướng ở phía trước, gầm lên: "Thiết kỵ Lương Châu sao có thể chạy mất được. Quan đạo đã bị chặn, hai bên đều là núi cao hiểm trợ. Chiến mã căn bản không thể xuyên qua, bọn chúng chạy đi đâu được? Chạy thế nào được?"
Thiên tướng không dám nhìn thẳng vào ánh mắt hãi người của Phan Chương, vội vàng nói: "Bọn chúng bỏ ngựa vượt quan núi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-tai-tam-quoc-lam-quan-phiet/1625681/chuong-463.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.