Pháp Chính nói: "Đây chính là sự hạn chế của địa hình đối với binh chủng! Phương bắc nhiều bình nguyên, thuận lợi cho chiến mã bôn ba, vì thế binh lực vô cùng. Nhưng phương nam nhiều sơn mạch, uy lực của kỵ binh sẽ bị giảm bớt rất nhiều. Giống như ở trong Đại Biệt sơn núi non trùng điệp này, ưu thế của kỵ binh quả thật là hết sạch sành sanh."
Mã Siêu nói: "Liều mạng thì e rằng là không được, vẫn phải nghĩ biện pháp vòng qua."
Pháp Chính nói: "Nơi này thế núi hiểm trở, bảo sĩ môn bỏ ngựa đi bộ tất nhiên là có thể vượt qua. Nhưng thiên tử, bá quan thể chất yếu nhược, sao có thể đi được? Hơn nữa thiết kỵ một khi mất đi chiến mã. Sau khi ra khỏi dãy Đại Biệt sơn nếu quân Tào, quân Ngô nghe tin mà đến, thì làm sao mà thoát khỏi được truy binh?"
Mã Siêu nói: "Không biết Hiếu Trực có kế hay nào không?"
Pháp Chính đảo mắt, trầm giọng nói: "Quân ta cho hắn một cái kim thiền thoát xác!"
Mã Siêu nói: "Thế nào là kim thiền thoát xác?"
Pháp Chính đưa tay ra chỉ vào dãy Đại Biệt sơn mêm mông ở phía sau, trầm giọng nói: "Thiếu tướng quân nhìn xem, Đại Biệt sơn này núi non trùng điệp, mây mù che phủ. Nếu không phải bởi vì hiện tại là đông quý, truy binh có thể độn tuyết rồi nhờ dấu chân trên tuyết mà truy kích. Cho dù là ẩn tàng mười vạn đại quân e rằng cũng khó mà phát hiện ra được, huống chi là tám trăm thiết kỵ?"
Mã Siêu gật đầu, không khỏi tiếc nuối, nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-tai-tam-quoc-lam-quan-phiet/1625679/chuong-461.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.